Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

Anh đã có thể thả lỏng tinh thần, để tập trung tham gia đại hội thể dục thể thao tại trường rồi.  

 

 

Hôm nay là ngày cuối cùng.  

 

Ngày mai, đại hội thể dục thể thao sẽ diễn ra.  

 

Tần Kiệt rất chờ mong sự thể hiện của mình vào ngày mai.  

 

Reng reng reng~  

 

Bỗng nhiên, chuông điện thoại của anh reo vang.  

 

Tần Kiệt lấy ra xem, là Ôn Thanh Thanh gọi tới.  

 

Sao lại là cô ta?  

 

Không phải lần trước anh đã nói rõ rồi sao?  

 

Sao cô ta cứ đeo bám mãi vậy?  

 

Anh có nên tiếp điện thoại hay không?  

 

Tần Kiệt có hơi do dự.  

 

Thế nhưng tiếng chuông cứ reo mãi không ngừng, anh muốn không tiếp cũng không được.  

 

“Alo!”  

 

“Cậu đang ở đâu đấy?”, đầu dây bên kia, Ôn Thanh Thanh hỏi.  

 

“Đang ở trường, sao vậy? Có chuyện gì à?”, Tần Kiệt cảm thấy có hơi kỳ quái.  

 

“À, tôi nhìn thấy cậu rồi! Cậu đợi một chút, tôi lập tức đến ngay!”  

 

Tút tút~  

 

Điện thoại đã cúp.  

 

Tần Kiệt ngơ ngác.  

 

Cô ta thấy anh rồi?  

 

Vậy là có ý gì?  

 

Chẳng lẽ Ôn Thanh Thanh biết anh đang chạy bộ, cho nên cô ta đến sân vận động?  

 

Không phải chứ?  

 

Giờ trời cũng đã tối rồi, một cô gái như cô ta chạy đến tìm anh để làm gì?  

 

Không phải là...  

 

“Kiệt Tử!”  

 

Ngay lúc đó, một tiếng kêu vọng đến.  

 

Tần Kiệt vội nhìn sang.  

 

Quả thật là Ôn Thanh Thanh.  

 

Cô ta đang chạy về phía này, tốc độ không hề chậm chút nào.  

 

Tần Kiệt còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, Ôn Thanh Thanh đã dừng lại trước mặt anh.  

 

Anh đang định mở miệng thì…  

 

Ối~  

 

Ôn Thanh Thanh đã nhào lên, ôm chặt lấy Tần Kiệt.  

 

“Cậu làm gì đó? Đừng có làm vậy!”, Tần Kiệt luống cuống.  

 

Trời thì tối đen, làm vậy còn ra thể thống gì?  

 

“Không, tôi muốn ôm cậu!”, Ôn Thanh Thanh không buông tay.  

 

“Người tôi toàn mồ hôi, hôi lắm! Cậu mau buông ra đi!”, Tần Kiệt kiếm cớ.  

 

“Hôi thì hôi, tôi dùng mùi thơm trên người tôi để át nó đi!”, Ôn Thanh Thanh không quan tâm.  

 

Tần Kiệt: “…”  

 

Con nhóc này thành tinh rồi à?  

 

Lời vậy mà cũng nói ra được?  

 

Đùng có đùa vậy chứ!  

 

“Được rồi, đừng đùa nữa. Đêm hôm khuya khoắt, sao cậu biết tôi ở đây? Đến tìm tôi làm gì?”, Tần Kiệt nói.  

 

“Thật ra ngày nào tôi cũng để ý đến cậu!”, Ôn Thanh Thanh nói.  

 

Tần Kiệt: “…”  

 

Được rồi!  

 

Anh bị người ta giám sát!  

 

“Được rồi, muộn như vậy cậu còn đến tìm tôi làm gì?”  

 

“Tôi muốn cho cậu một bất ngờ!”, Ôn Thanh Thanh nói.  

 

“Bất ngờ? Bất ngờ gì?”, Tần Kiệt cảm thấy tò mò.  

 

“Cậu nhắm mắt trước đi!”, Ôn Thanh Thanh nói.  

 

“Để làm gì? Lại còn bí ẩn như vậy?”  

 

“Nhắm mắt lại đi mà!”, Ôn Thanh Thanh năn nỉ.  

eyJpdiI6Imd2Z2pCczNYcUY1K05kNjhhVUJTSEE9PSIsInZhbHVlIjoiK0IyekszbGR4RUNBMVIxV1N6UU1OWjZROXpERWFiOWo2TlhqVzdKWTNiV1gwMXFWaFwveEVsaVwvTEQ4elVVeW1mIiwibWFjIjoiMDExM2VkODEzNzJlZjkzOGI2ODVhODBjNGM5ZTJlZjgwMjQwYWZjMmQ0MTM0MGFiNzg2ZGQyZTVkYjIzOTAzMyJ9
eyJpdiI6IkpZK2h0R2pJK05QVHBcL3BEY2JpcG93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IksxMXdlQUVOa1VySDltMUNcL013RmRTSzFlbnhJcUo2Q3oxNHlRclFON1F3TndRRG5EMllUdDNCRjlFd01oQ09PT2tYeGZKOUh1Z3JMdHhQWmlpT2hIWGV1ZzA2UFRmazlpazBTSFhPbWx0UzhodENRU0dVV3pVN2ttN0ZYdTF0TVJpS2QwWW45Vjhoc2NnRXJWT0VnUm5Va0pOSlwvT0kxQ1NTc1o2MlBOT0hmelpFS3hhMXFGcVM4dTVTT0loSnlCZWxYNEoyOGdwd2hIWit3T1dBeDV0bk1QcG5LY0VTbGxFdVZEN2d6RGNNdnR3Z28yQ2pzVmNaTXpLb0phS2VjWkFFd2swdTlENmQ4MjVGYUhuZ3JKXC82QUpycjEwT2lSVDRNTEZQek8wNEE4QStpSDBxdVQxN1kyUXo3OWhMVE1OIiwibWFjIjoiNGE5ZTQyNTQ0YzNiMDQ3N2JkZGZkYTJlZDczOWIzNmI3OTExNjk3ZDdkMDk5Y2IyMDc1YTBjYzQwY2NjNjhjNCJ9

Ads
';
Advertisement