Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Nếu như tìm không ra kẻ đó, vậy chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ cạnh mình, cũng không biết lúc nào nó sẽ nổ tung nữa.  

 

Đến lúc đó, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty.  

 

Bọn họ không thể không phòng bị.  

 

“Chúng ta chỉ bàn về chuyện người cầm đuốc ở văn phòng thôi sao?”, Tần Kiệt chợt nhớ ra cái gì đó.  

 

“Đúng, là ở văn phòng!”, Tô Nhuệ gật đầu.  

 

“Một lần là ở phòng làm việc của tôi, một lần là ở chỗ Tôn Triêu Dương. Trong mấy người chúng ta, sẽ không có ai tiết lộ ra ngoài, nói vậy, vấn đề chủ yếu là ở văn phòng!”, Tần Kiệt nói ra suy nghĩ của anh.  

 

“Giám đốc Tần, ý anh nói trong văn phòng có thiết bị nghe lén?”, Tô Nhuệ phán đoán.  

 

“Ừm, rất có khả năng là vậy! Đi, đi đến phòng làm việc của tôi một chuyến!”  

 

“Được!”  

 

Không bao lâu sau, Tần Kiệt và Tô Nhuệ đã nhanh chóng đi đến phòng làm việc của anh.  

 

Trước khi vào phòng, anh còn cố ý quan sát xung quanh một lượt.  

 

Thế nhưng không phát hiện có điều gì bất thường.  

 

Tần Kiệt lấy chìa khóa, mở cửa phòng ra.  

 

Anh và Tô Nhuệ bước vào.  

 

Đóng cửa lại, sau đó kéo rèm che xuống.  

 

“Cô tìm phía đông nam, tôi tìm phía tây bắc!”, Tần Kiệt thấp giọng chỉ đạo.  

 

“Được!”  

 

Một phút sau.  

 

Tô Nhuệ đã tìm xong, nhưng không phát hiện gì cả, cô lắc lắc tay ra hiệu.  

 

Ý nói: Giám đốc Tần, chỗ tôi không có phát hiện.  

 

Tần Kiệt cau mày, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, sau đó, anh chợt ngồi xổm xuống, ngửa đầu quan sát dưới mặt bàn.  

 

Có một vật rất nhỏ dán phía dưới bàn.  

 

Tô Nhuệ tò mò bước tới, sau đó chui vào gầm bàn, chen chúc một chỗ cùng Tần Kiệt, quả nhiên có thứ gì đó ở đây.  

 

“Có thật này!”, Tô Nhuệ vô cùng bất ngờ, há to miệng nói một câu, nhưng không phát ra âm thanh.  

 

Tuy nhiên, nhìn khẩu hình của cô, Tần Kiệt có thể đoán ra được.  

 

Anh gật đầu với Tô Nhuệ.  

 

Tô Nhuệ phục thật rồi.  

 

Vậy mà thật sự có nội gián.  

 

Lại còn thần không biết quỷ không hay đặt máy nghe lén dưới bàn làm việc của Tần Kiệt.  

 

Chuyện như vậy chỉ có thể do người trong công ty làm.  

 

Sẽ là ai?  

 

Tần Kiệt chỉ ngón tay ra ngoài, ý bảo ra ngoài nói, đừng để kẻ nghe lén phát hiện có gì bất thường.  

 

Tô Nhuệ không ngu, vừa nhìn liền biết, cô gật đầu, từ từ chui ra khỏi bàn.  

 

Ngay sau đó, Tần Kiệt cũng chui ra.  

 

Kế đó, anh và Tô Nhuệ rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại.  

 

Quan sát chung quanh một lượt, không thấy có người nào khả nghi.  

 

Hai người lập tức quay về văn phòng của Tô Nhuệ.  

 

Vừa vào phòng, cả hai không nói lời nào, bắt đầu tìm kiếm thiết bị nghe lén.  

 

Sau một hồi tìm kiếm, rốt cuộc hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.  

 

Không tìm thấy.  

 

“Xem ra nội gián chỉ nhằm vào giám đốc Tần mà thôi!”, Tô Nhuệ nhẹ thở ra một hơi.  

 

“Như vậy cũng tốt!”, Tần Kiệt thật sự lo lắng nội gián đặt máy nghe lén trong phòng làm việc của tất cả những người trong ban lãnh đạo.  

 

Nếu vậy, mọi chuyện đều sẽ phơi bày trước mắt kẻ khác.  

 

Đến lúc đó công ty còn có cái khỉ gì là cơ mật.  

eyJpdiI6InBNVTNcL3ZQVWZ6SG9ERFhkaWE2dlBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImkyYjB3Nk4yVjZXNWFJXC8yb3o0aTNTOUZ6c1wvTHJiM2tpZjFTZDF5Z3dcL1BGb2l4ZGtEYkp4RnFmRU5rOW45R3IiLCJtYWMiOiJhZmU5OWFiYzE5ZDQ4MjQ3MDY1MDU5MDRjMWQzM2RiMjU0YWZmNDU5ODdhMzI5ZjdmYTNmYTVjMDRhNWE0NTU3In0=
eyJpdiI6Ik9zNWZTQkczc2pxeTZrYTNyRmFrcnc9PSIsInZhbHVlIjoiTDlsT3FJMUFLYXZCTEpaNXJVcU41SHA3RFNrTHlNdlJQeGh6MXJIb3U1aWFqQlFPUjVOQmlyTFkyZ3k5V3BZRWtubVNUbTVFRVdXTnJpNjFqUnJmeXBla3Vicmw3UFJMWFhMOE44Q3hsK3o0TmVCVW02RFRFWlJcL3diSnFhZE91RzZMb3RSSnpadXhxVFB4UEt3eXZGK1RSclZHMWxYVUdUTEJBdldrZ0VQdU56VklmNHJ5NGJnU0U3b0g4MzlTdithb0tiU0VyMEFoejZrcDJCXC95XC9DVEtQMitYQ1JHdkhpWklCT0RZVnZcL2c9IiwibWFjIjoiMzI4MDc3ZWY4ZDk0ZWU0YTY5ZTJkNzJlYTc3ZmYyNGU0YTM5YTVmZTc1MTVmZDM3NTFjMjhkY2QxMWQ5MzQ1NSJ9

“Ôi trời, không phải chứ!”, Tần Kiệt chợt nhớ ra cái gì đó. 

Ads
';
Advertisement