Rời khỏi văn phòng, Tần Kiệt lập tức lên xe buýt đi thẳng đến siêu thị Kiệt Tuyết.
Đến nơi thì trông thấy ở lối vào siêu thị đang dựng một cái sân khấu.
Anh cảm thấy rất tò mò, liền gọi cho Châu Phàm.
“Giám đốc Tần!”
“Giám đốc Châu, tôi thấy trước cửa siêu thị có dựng sân khấu, đang có hoạt động gì à?”, Tần Kiệt hỏi.
“À, Giám đốc Tần, anh đến rồi à?”, Châu Phàm nói: “Đúng vậy, sáng nay, giám đốc Tô mở cuộc họp, giới thiệu một giáo viên thể dục tên là Tôn Triêu Dương!”
“Sau khi trao đổi với chúng tôi, Tôn Triêu Dương hiểu được tình hình của siêu thị hiện tại, nên đã hứa sẽ giúp chúng tôi tổ chức sự kiện! Ông ấy bảo chúng tôi bắt tay vào xây dựng sân khấu ngay từ bây giờ!”
“Đợi sau khi sân khấu được dựng xong, trong vòng ba ngày, ông ấy nhất định sẽ mời những vị khách quý có liên quan đến! Tôi đã trao đổi việc này với giám đốc Tô, cô ấy nói không có vấn đề gì, cho nên tôi đã tìm người xây dựng!”
“Sao vậy? Giám đốc Tần, anh có ý tưởng gì khác à?”
“Không có! Anh làm vậy rất tốt! Mau chóng bắt đầu sự kiện! Nắm bắt cơ hội xây dựng thương hiệu Kiệt Tuyết của chúng ta! Có thể quảng bá bao nhiêu thì quảng bá bấy nhiêu!”, Tần Kiệt nói.
“Về vấn đề này, tôi đã rõ! Giám đốc Tần, anh còn dặn dò gì nữa không?”, Châu Phàm hỏi.
“Tòa nhà Thái Tử do mấy người Tả Kỳ quản lý đã có kế hoạch gì mới chưa?”, Tần Kiệt hỏi.
“Chưa nghe có động tĩnh gì lớn, tuy nhiên, có nguồn tin nói bọn họ muốn mở rạp chiếu phim!”, Châu Phàm nói.
“Mở rạp chiếu phim?”, Tần Kiệt sững sờ: “Không phải nói mở khách sạn à?”
“Thì vẫn mở khách sạn! Thế nhưng, bọn họ có ý định dành ra một tầng để làm rạp chiếu phim, dùng cái này để gia tăng sức cạnh tranh!”, Chu Phàm nói.
“Vậy à?”, Tần Kiệt ngẫm nghĩ, đột nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, anh nói: “Giám đốc Châu, anh đích thân đi nói chuyện với giám đốc Tả, tìm hiểu xem có phải bọn họ thật sự muốn mở rạp chiếu phim hay không. Nếu như đúng là vậy, anh bàn một số việc làm ăn với anh ta!”
“Bàn việc làm ăn?”, Châu Phàm vẫn chưa hiểu rõ.
Siêu thị với rạp chiếu phim thì có việc làm ăn gì để bàn chứ.
“Giám đốc Tần, anh có thể nói cụ thể hơn không? Bàn việc làm ăn gì?”, Châu Phàm nói.
“Anh nói với giám đốc Tả Kỳ rằng, nếu bọn họ xác định làm rạp chiếu phim, thì một chuyên mục mới sẽ được thêm vào hoạt động kinh doanh của siêu thị Kiệt Tuyết. Bất kỳ ai trở thành thành viên VIP của siêu thị Kiệt Tuyết sẽ được nhận một tấm thẻ VIP của rạp chiếu phim Thái Tử, có thể xem phim miễn phí một năm!”
“Tiền sẽ do siêu thị Kiệt Tuyết của chúng ta chi trả!”
“Hả?”, nghe xong, Châu Phàm sửng sốt.
Tế bào não của anh ta nhanh chóng hoạt động.
Châu Phàm không phải người ngu, trái lại, anh ta rất khôn khéo.
Vừa nghe Tần Kiệt nhắc đến việc này, anh ta chỉ suy nghĩ trong chốc lát đã có thể hiểu được dụng ý của Tần Kiệt.
Dùng hình thức miễn phí làm phương tiện để lôi kéo thành viên tham gia.
Sau đó thực hiện chính sách hợp tác đôi bên cùng có lợi với rạp chiếu phim Thái Tử.
Suy cho cùng, ai mà không ham rẻ.
Có ai lại không thích xem phim miễn phí một năm đâu chứ.
Dù gì thì một tấm vé cũng lời được 30 tệ.
Thời điểm năm 2008, chi phí cho một tấm vé xem phim là 30 tệ, một đôi tình nhân đi cùng nhau phải tốn 60 tệ.
Còn chưa tính mấy thứ như bắp rang, đồ uống gì gì đấy.
Sau khi xem phim xong, còn phải chi tiêu cho những thứ khác.
Tổng lại cũng không phải một con số nhỏ.
Thế nên có thể tiết kiệm được cái nào thì hay cái đó.
“Giám đốc Tần, ý tưởng của anh thật tuyệt! Tôi lập tức đi thương lượng với bọn họ!”, Châu Phàm nở nụ cười.
“Đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong!”, Tần Kiệt ngăn cản Châu Phàm.
“Giám đốc Tần, anh còn điều gì muốn căn dặn à?”, Châu Phàm tò mò.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất