Tần Kiệt đích thân tiễn hai người họ rời đi.
Cho đến khi anh không nhìn thấy thân ảnh của họ thì mới quay về.
Anh bị Trương Lâu kéo sang một bên.
“Kiệt tử, khai thật mau, cô gái đó là ai vậy? Không phải là cậu lại tìm một cô em khác bên ngoài chứ?”, Lúc Trương Lâu nói những lời này, cậu ta còn nháy mắt.
Vô cùng ý tứ.
“Cút!”, Tần Kiệt lười trả lời.
“Kiệt Tử, cậu cũng được đấy”, Trương Lâu không cam lòng.
“Cậu còn nói thêm một lần nữa, cậu có tin là tôi sẽ nói với Dương Liễu nhà cậu!”, Tần Kiệt nói.
“Hả?”, Trương Lâu lập tức ngậm miệng.
Phốc~
Cung Thiến Thiến không nhịn được cười.
Đột nhiên cô cảm thấy Trương Lâu rất dễ thương.
“Khụ khụ ~”
Vương Tinh ho khan.
“Tên béo chết tiệt, đừng nói nhảm!”, Vương Tinh vỗ vỗ vai Trương Lâu: “Cảm ơn sự giúp đỡ của các cậu, hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm, không được từ chối đó!”
“Oh yeah~ Chạy đi chạy lại cả ngày nay, giảm mất mấy cân, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi! Haha~”, Trương Lâu vui mừng trở lại.
“Cậu giảm mấy cân rồi?”, Tần Kiệt hỏi.
“Ở đây có cân không?”, Trương Lâu hỏi.
“Có!”, Cung Thiến Thiến nói.
“Dẫn anh đi, anh cân thử!”
Trương Lâu liền đi theo Cung Thiến Thiến đến chỗ cái cân và đứng lên.
“126?”, Cung Thiến Thiến kinh ngạc không khép nổi miệng.
Cân nặng như vậy là ngang với lực sĩ Sumo rồi còn gì.
Quá béo rồi.
“Ừ, rất tốt, thật sự đã giảm cân rồi!”, dáng vẻ Trương Lâu vô cùng hài lòng.
“Rút cuộc cậu giảm được mấy cân?”, Tần Kiệt hỏi.
“Sáng nay tôi đã cân rồi, lúc đó là 127 cân, bây giờ là 126 cân, thế là đã giảm rồi!”, Trương Lâu nói.
Tần Kiệt: “…”
Vương Tinh và Cung Thiến Thiến: “…”
Đám người Tạ Quan Lâm: “…”
Nhìn Trương Lâu không nói nên lời.
Cậu đó.
Buổi sáng là 127 cân, bây giờ là 126 cân.
Sai số thì sao?
Không tính.
Dù sao thì cái cân cũng không giống nhau.
Ai mà biết được có giảm được không?
Mới có 1 cân thôi mà.
Cũng tính là giảm à?
Buổi sáng cậu đã ăn sáng còn bây giờ dạ dày cậu trống không.
Thế mà cũng tính là giảm cân?
Chỉ có thể nói.
Quỷ làm.
“Biến đi!”, Tần Kiệt đá Trương Lâu một cước.
Trương Lâu vội vã tránh ra.
Những người còn lại đều rất kinh ngạc.
Người nặng 126 cân thế mà cũng rất linh hoạt.
Sao làm được vậy?
Quá thần kì.
Ba tiếng sau, bữa tối kết thúc.
Tạm biệt đám người Tạ Quan Lâm.
Tần Kiệt nhắc tới tiệm Internet và tiền.
“Đóng cửa lại Thiến Thiến!”, Vương Tinh nói.
“Vâng!”
“Kiệt Tử, cậu muốn nói gì sao?”, Vương Tinh hỏi.
“Tôi cho cậu một trăm tám mươi ngàn tệ trong túi!”, Tần Kiệt nói.
“Hả?”, Vương Tinh sửng sốt, có chút không tin được: “Vì sao?”
“Để cậu làm vốn lưu động!”, Tần Kiệt nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất