Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Hoàng Mao giơ hai tay lên.  

 

“Cảnh sát, là cậu ta đánh tôi trước”.  

 

“Ngồi xuống!”  

 

“Vâng ạ!”  

 

Hoàng Mao và những người khác bị còng tay dẫn đi.  

 

Người dẫn đầu là đội trưởng của khu vực Nam Hồ.  

 

“Anh Tần, thật ngại quá, đã làm phiền anh rồi”.  

 

“Không sao! Nếu các anh không đến kịp thì sự việc sẽ rất khó giải quyết. Tôi còn phải cảm ơn các anh đấy!”  

 

“Haha, cảnh sát với dân đồng lòng. Nếu có việc thì hãy liên hệ tôi”, đội trưởng đưa cho Tần Kiệt một tấm danh thiếp.  

 

“Vâng!”  

 

Tần Kiệt nhận lấy danh thiếp và tiễn đội trưởng.  

 

Cảnh sát rời đi rất nhanh.  

 

“Giám đốc Tần, anh không sao chứ?”, Tô Nhuệ lo lắng nói.  

 

“Cô nhìn tôi có giống người bị làm sao không?”, Tần Kiệt xoay một vòng.  

 

“Haha~”  

 

Đám người Vương Tinh đều cười phá lên.  

 

Từ lúc Tần Kiệt xuất hiện đến giờ, có chỗ nào bị làm sao đâu.  

 

Mà người bị làm sao lại chính là bọn côn đồ.  

 

Nhưng Tần Kiệt vừa nãy bỏ ra một lúc hai trăm ngàn tệ.  

 

Thật sự rất quả quyết.  

 

Không thể không khâm phục.  

 

“Tần Kiệt, cậu không sao là tốt rồi! Suýt nữa làm tôi sợ chết khiếp!”, Tôn Triêu Dương lau mồ hôi.  

 

“Haha, lần này phải cảm ơn thầy Tôn rất nhiều!”, Tần Kiệt cười.  

 

“Đều là người nhà cả, giúp đỡ nhau là phải, cũng may là đến kịp thời! Haha~”, Tôn Triêu Dương cười.  

 

“Bọn mất dạy, dám ở tiệm Internet của anh em tôi gây sự. Ra đây cho ông!”  

 

Bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếng gào to.  

 

Đám người Tạ Quan Lâm nhìn ra bên ngoài.  

 

Bọn họ đưa mắt nhìn Tần Kiệt.  

 

Tần Kiệt lắc đầu đi ra ngoài.  

 

“Ơ, Kiệt Tử, Tạ Quan Lâm, Tào Bác, các cậu đều ở đây à?”, người tới là Trương Lâu.  

 

Cậu ta ra ngoài bàn chuyện công việc với công ty tái chế môi trường.  

 

Thì nhận được cuộc gọi của Cung Thiến Thiến.  

 

Cậu ta vội vàng trở về.  

 

Không ngờ rằng Tần Kiệt, Tào Bác và Tạ Quan Lâm còn nhanh hơn mình.  

 

“Đám người đó ở đâu? Đang ở bên trong à? Tại sao các cậu còn đứng ở đây mà không vào?”, Trương Lâu nói rồi vội vàng đi vào trong.  

 

Nhưng khi cậu ta bước vào trong thì mới phát hiện ra người đã đi rồi.  

 

Ngoại trừ hai cái máy rơi xuống đất thì không có gì cả.  

 

Vương Tinh và Cung Thiến Thiến bình an vô sự.  

 

“Chuyện gì vậy?”, Trương Lâu có chút không hiểu.  

 

“Đợi cậu đến thì tiệm Internet bị đập nát rồi!”, Tần Kiệt trợn mắt.  

 

“Hả?”, Trương Lâu ngây ra.  

 

Cậu ta lắc đầu: “Rồi sao?”  

 

“Cậu nói xem?”, Tần Kiệt hỏi ngược lại.  

 

“Ờ… Thì…”, Trương Lâu ngại ngùng.  

 

Đã xong xuôi hết rồi còn lớn tiếng với cậu ta, làm cậu ta xấu hổ.  

 

Phốc~  

 

Tô Nhuệ nhịn không được cười lên.  

 

Tiếng cười này đã thu hút sự chú ý của Trương Lâu.  

 

Mắt cậu ta mở tròn xoe.  

 

Ở đâu chui ra một đại mỹ nhân vậy.  

 

Xinh quá đi.  

 

“Giám…”  

 

“Cô Tô!”, Tần Kiệt vội vàng cắt ngang khi thấy Tô Nhuệ định lên tiếng.  

 

Tần Kiệt đưa mắt về phía Tô Nhuệ, Tô Nhuệ hiểu ý của anh.  

 

“Ừ, bạn học…Tần, chúng tôi còn có việc nên đi trước đây, liên lạc sau nhé!”  

eyJpdiI6IlVlaUgzYVhSSzZNOG5PeHZJdUZickE9PSIsInZhbHVlIjoiTUIyWWRRampYNWVLTVYzVWtTbzFIU0FxcGxUOHl2OXFTZHBlcjBDR0tHbmcrZWgwMU9oSTh4aHIzc1BNQXJaayIsIm1hYyI6IjdlOTcxMjhhOWU0OTgwOTk4ZGI3ZjNlZmJmYmNkOWYwZDYyYmRjNzI4ZjI4MWZiNTlkNTg4N2YwOTZkMGY1NTkifQ==
eyJpdiI6IkZHdmhtekxzSjh5WUZWR1RHTTBUYkE9PSIsInZhbHVlIjoiMWhyZ29aRzN5WFpDXC82SWN0XC82aHExUmFMV3hYTWdKMHR0b0N1bDJjc1wvN3NZbUdZV1U0RlZcL3g3YkFiOFhyM3JUanljaVlNeFhCMkhFRENVdGpXOHRjOFdITTZOVjh5dTdTQm1sMGFHbmRjUDdjbDZ5bGQwRnZyaTNBcVFuZjB6QTdjRTFjUEd6M0FHcFlSVnFONWhsazhSemR1V2VHZU9rNE9weXlYT3ZPK0FYdnk2YXZXQVEycHJkYlNMMG1mdGtIWmZcL3poTmNmVDZpbmdBRVkzdHRVcVFtYWVFYU5udFhGMzVhRVBWWmVjTGJjMEpSUkJZMnNzYThSZGRkV0JRbUJta3hEbGZ1VmMrUHZSV0pSU1hZdGNJWjE4RzNZdXZjNXY1dWFjanF0RT0iLCJtYWMiOiJhOGJjNDMzN2EwMWFmNDkxYWVjYjI2NGVlMmY1OGMwN2M2Yjc2MjAzZDQwM2NiZDg4NTI4NTgyYzM4NzNmMDZlIn0=

“Được, liên lạc sau!” 

Ads
';
Advertisement