Một màn này khiến từng người trong đám Hoàng Mao và nhóm bảo vệ đứng đực ra nhìn.
Ánh mắt bọn họ tràn đầy hâm mộ cùng ghen ghét.
Lúc này đây, trong đầu mấy tên đàn em của Hoàng Mao chỉ có một suy nghĩ.
Cả đám đều hi vọng người bị đánh không phải Lục Mao mà là bọn họ, vậy thì tốt biết mấy.
Nếu thế, bọn họ cũng có thể có được hai mươi ngàn tệ.
Vào năm 2008, hai mươi ngàn tệ là một số tiền không nhỏ.
“Đủ chưa?”, Tần Kiệt lại hỏi.
“Đủ, đã đủ rồi!”, hai mươi ngàn vào tay, sao lại không đủ được chứ.
Lục Mao kích động cứ như trúng xổ số vậy.
Hắn ta vô cùng mừng rỡ.
“Nếu đủ rồi thì mau đến phòng khám gần Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung kiểm tra đầu đi!”, Tần Kiệt nói.
“Được, được!”
Lục Mao gật đầu, cầm lấy hai mươi ngàn tệ, đứng lên bỏ chạy ra ngoài.
Nhóm bảo vệ rất thức thời, né sang một bên nhường đường cho hắn.
Trong chớp mắt, bóng Lục Mao đã biến mất tăm.
Chạy nhanh còn hơn thỏ.
Từng người trong nhóm Hoàng Mao đều há hốc mồm mà nhìn.
Đi rồi sao?
Anh em còn đang ở đây mà.
Có một chút tình nghĩa anh em được không hả?
“Anh, anh à, hay là anh cũng đánh em một phát đi! Em không đòi nhiều đâu! Mười ngàn tệ là đủ rồi!”, bỗng nhiên, một tên tóc xanh chủ động bước tới, đưa đầu ra, đòi được đánh.
“Lam Mao, mày nhỏ hơn tao, xếp sau đi, để tao tới trước!”, một tên tóc đỏ kéo Lam Mao qua một bên, chủ động đưa đầu ra: “Anh, đánh em đi! Em cũng không cần nhiều đâu, mười ngàn tệ là đủ rồi!”
“Mẹ kiếp! Hồng Mao, tao ra giang hồ trước mày, tao còn chưa lên tiếng, sao có thể đến lượt mày? Tránh qua một bên, tao tới trước!”, Tử Mao kéo Hồng Mao qua một bên, nói: “Anh, đánh mạnh một chút cũng được, không cần nhiều, ba mươi ngàn tệ là được!”
Hoàng Mao: “…”
Vương Tinh và Cung Thiến Thiến: “…”
Nhóm bảo vệ: “…”
Nhóm Tạ Quan Lâm và Tào Bác: “…”
Mẹ kiếp!
Người gì thế này?
Vì tiền, từng tên lại chủ động chạy đến đưa đầu cho Tần Kiệt đánh.
Tiền thật sự có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao?
Tuy nhiên, cẩn thận ngẫm lại mới thấy, tiền thật sự có năng lực đó.
Nếu như là mình, chắc cũng sẽ như vậy.
Khốn kiếp!
Hoàng Mao nhịn không được văng tục.
Tần Kiệt cười cười, nói: “Bọn mày đều muốn tiền có đúng không?”
“Ha ha, anh à, anh cứ đánh đi! Không sao đâu! Sau khi lấy được tiền, bọn em tuyệt đối sẽ không tìm đến anh nữa!”
“Đúng, vết thương không phải do anh đánh! Không liên quan gì đến anh!”
“Em cam đoan”.
…
Hồng Mao, Lam Mao cùng Tử Mao cười một cách hèn mọn.
Tần Kiệt nói: “Muốn tiền cũng được thôi!”
“Thật sao? Anh, anh đồng ý rồi hả, đến đây đi, đánh đi!”
“Đúng, anh, anh đánh đi, em sẽ không la đâu!”
“Anh, mạnh tay một chút cũng không sao, chỉ cần thêm mười ngàn tệ là được.”
…
Mấy người Vương Tinh cùng Cung Thiến Thiến: “…”
Đột nhiên, bọn họ có cảm giác thế giới quan của mình hỏng mất rồi.
Đúng là chuyện hiếm thấy mà.
Tần Kiệt nói: “Tao sẽ không đánh đầu bọn mày. Tao muốn là…”
“Anh, anh muốn gì?”
“Anh cứ nói đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất