Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Hoàng Mao còn chưa nói hết lời thì im bặt.  

 

Bởi vì ba tên đàn em bên cạnh hắn ta cũng đã quỳ xuống.  

 

Từng tên từng tên đều tự vả vào mặt mình, còn cầu xin Tần Kiệt tha cho bọn họ.  

 

Hoàng Mao đờ ra.  

 

Sao lại có thể như vậy?  

 

Một tên sinh viên mới hơn hai mươi thật sự có năng lực lớn đến vậy ư?  

 

Không thể nào.  

 

Nhưng nếu không phải thì sao người này có thể gọi một lần hơn mười người đến đây.  

 

Còn có thể lấy ra hai trăm ngàn tệ tiền mặt, mà mắt không nháy lấy một cái.  

 

Thật đáng sợ.  

 

Hắn ta lăn lộn nhiều năm, còn chưa gặp ai có thể lấy ra hai trăm ngàn tiền tệ mặt mà mắt không nháy lấy một cái đâu.  

 

Tần Kiệt là người đầu tiên hắn ta gặp.  

 

Lúc này đây, hắn ta cũng có chút luống cuống.  

 

Chân càng run hơn so với lúc nãy.  

 

Hắn ta sợ.  

 

Hắn ta cũng muốn quỳ xuống.  

 

“Chậc, mày đừng quỳ! Tao kham không nổi!”  

 

Tần Kiệt đột nhiên quát bảo ngưng lại.  

 

“Hả?”, Hoàng Mao đang chuẩn bị quỳ xuống, nghe vậy, hắn ta ngẩn ra.  

 

Vậy mà không cho hắn ta quỳ.  

 

Chuyện gì vậy chứ?  

 

Quỳ cũng không có tư cách sao?  

 

“Mày thật sự không cần quỳ xuống! Tao nói, tao còn muốn nghiệm chứng tình huynh đệ giữa chúng mày! Mày quỳ xuống thì còn ý nghĩa gì nữa?”, Tần Kiệt nói.  

 

“Nghiệm chứng? Nghiệm chứng gì? Rốt cuộc là có ý gì?”, Hoàng Mao nóng nảy.  

 

Hắn ta ta cảm thấy rất sợ.  

 

“Mày gọi là Lục Mao?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

“Đúng vậy!”  

 

“Tên thật là gì?”, Tần Kiệt lại hỏi.  

 

“Lữ Miêu! Lữ trong Lữ Tụng Hiền, miêu là con mèo!”  

 

Tần Kiệt: “…”  

 

Mẹ kiếp, đúng là người cũng như tên.

“Thôi, vẫn cứ gọi mày là Lục Mao đi!”, Tần Kiệt cúi người, lấy ra một cọc tiền màu xanh, ném cho Lục Mao.  

 

“Đây là…”  

 

Không riêng gì Lục Mao, những tên còn lại trong nhóm của Hoàng Mao cũng ngơ ngác nhìn.  

 

Chuyện gì vậy chứ?  

 

Hỏi một câu liền trả thù lao.  

 

Định mưu tính gì đây?  

 

“Tao đánh mày bị thương, nên tao đưa tiền cho mày đi khám cái đầu, mười ngàn tệ, mày thấy đủ không?”, Tần Kiệt nói thêm một câu.  

 

Lục Mao: “…”  

 

Đám Hoàng Mao: “…”  

 

Nhóm bảo vệ: “…”  

 

Bị đánh một cái, đi bệnh viện quá lắm chỉ tốn có mấy ngàn tệ.  

 

Mười ngàn đương nhiên là đủ.  

 

Vậy mà người này lại hỏi mười ngàn tệ có đủ không?  

 

Bà mẹ nó!  

 

Có thể đừng nói kiểu vậy được không hả?  

 

Nhưng mà…  

 

“Haiz, nhìn dáng vẻ của mày, chắc là không đủ rồi! Được! Cho mày thêm mười ngàn tệ!”  

 

Nói xong, Tần Kiệt lại lấy ra thêm một cọc tiền, ném tới.  

 

Cọc tiền đập trúng mặt Lục Mao.  

 

Nếu như là người bình thường, e là đã sớm nổi điên muốn đánh người.  

 

Nhưng Lục Mao thì sao?  

 

Hắn còn đang bận ngơ ngác.  

 

Hắn bị ném tiền vào mặt đấy.  

 

Mà còn là mười ngàn tệ.  

eyJpdiI6InE2dWx5MFRoZDJZWlwvbGcxZDZaVzBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhQaWVCcEZXdDZld1QxYjVDN0loS1prb3FZdFhjRHV2TWl3WmkrVkpDUWI4MnJ0NjcrTjRCcVlZNlJLdGpDTnYiLCJtYWMiOiI0NWNmYWZjYTdiODA5YjE0MTE1MDEwMWI3YmE2YWZlOTI2MGFlYmMyNzZkZjdmNzZmMmU2MDIxNjViYjZmNGU2In0=
eyJpdiI6ImJxNjhDeTNBWWJVcGhEVzZuZzJseWc9PSIsInZhbHVlIjoiRW9nMWV6QzE2WWFaKytNazk4WUMwWUtGYlBLeW0yQTVnb09ROUZtM1RXdUFlcW5uMURHTEdBZnNNYjZJajRjT0U3Wm4ralF1VDh3RGlDQlVFd1JpUmxmYnFFTEJYNGJUcm1LNjZNdGVyaWFNcU9NaTZ6eVBWa095SWw2NVMyM3NJZFp3WnlXV09nUHFhR1AwQkFTbFI0RWJ0cERKZ01cL1doTTZmWjJ0dkkxdVppaTFzXC9yZlZtTWhLZ3ZoMngrT050d254cFoyaGVSVmVcL2l6azdibVVUVWphYmsrTjB4cEI4U3E1ais0OG54Yz0iLCJtYWMiOiI1ZjNhNWRkNzEzMWY5MmUxOGFkNjVmNDc4ZWFlYjlkZjUyYmViNzU5MTNjZWIwMDlmYWY2ZWU2MzcwNTY5YmRjIn0=

Hắn còn đang ước đây này. 

Ads
';
Advertisement