Theo sau bảo vệ là Tạ Quan Lâm, Tào Bác, cùng với mười sinh viên trường Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.
Cả đám đông nghịt.
Vừa tiến vào đã khiến đám Hoàng Mao vô thức lui về sau.
Má ơi!
Đâu ra nhiều ngươi vậy chứ!
Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Khó trách tên này ngông cuồng như vậy, dám ra tay đánh người anh em Lục Mao của bọn họ.
“Không phải muốn đánh tao à? Giờ thì đánh thử đi!”, Tần Kiệt thờ ơ nói.
“Thằng nhóc kia, hôm nay mày có nhiều người, tao không làm gì được mày, nhưng mày có tin không, qua hôm nay, tao có cả ngàn biện pháp chơi chết mày!”, Hoàng Mao chỉ tay vào Tần Kiệt, gào lên.
“À, mày muốn chơi chết tao?”, Tần Kiệt bỗng nhiên nở nụ cười.
“Mày cười cái gì? Đừng tưởng mày có nhiều người là Hoàng Mao tao sợ mày! Tao cho mày biết, tao lăn lộn đã nhiều năm, chưa có thằng sinh viên nào dám uy hiếp tao đâu!”, Hoàng Mao cả giận nói.
“Không phải hôm nay mày đã bị một thằng sinh viên uy hiếp rồi sao?”, Tần Kiệt nói.
“Mày… Mày đừng có làm càn. Có gan thì thả bọn tao ra, hôm khác chúng ta sẽ đánh!”, Hoàng Mao gào lên, giọng hắn ta rất lớn, nhưng khi nhìn thấy đám người Tạ Quan Lâm, trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi, không dám mạnh miệng.
“Với cái bộ dạng sợ sệt của mày mà cũng đòi đánh với bọn tao à? Tao cho mày biết, mày không có tư cách! Hơn nữa, là cái thời nào rồi mà còn diễn người trong giang hồ! Mày đúng là đồ ngu mà!”
Tần Kiệt cũng lười nhìn bọn họ.
“Bà mẹ nó! Thằng oắt con, mày có dám thả bọn tao không?”, Hoàng Mao nổi giận.
“Dám! Đương nhiên dám! Tuy nhiên, trước khi thả mày đi, tao muốn nghiệm chứng tình anh em của chúng mày!”, Tần Kiệt nói.
“Ý mày là sao?”, Hoàng Mao nhất thời không hiểu được.
“Nghe không hiểu đúng không?”, Tần Kiệt nở nụ cười, móc ví ra, lấy ra năm tấm thẻ: “Bạn học Tào!”
“Kiệt Tử!”, Tào Bác bước tới.
“Giúp tôi rút ra hai trăm ngàn tệ từ năm tấm thẻ này!”, Tần Kiệt nói.
“Hả?”, Tào Bác sửng sốt.
“Mỗi tấm bốn mươi ngàn tệ, nhanh lên!”, Tần Kiệt bổ sung thêm một câu.
“À, được được!”
Tào Bác không rõ Tần Kiệt muốn rút tiền lúc này để làm gì, nhưng Tần Kiệt đã nói vậy, cậu còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể làm theo.
Nhìn một màn như vậy, đám Hoàng Mao cảm thấy rất hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra?
Ngay thời điểm mấu chốt, chạy đi rút tiền làm gì?
Ý gì hả?
“Thằng nhóc kia, không phải mày nói thả bọn tao sao? Mày đang làm gì đó?”, Hoàng Mao hỏi.
“Ha ha, đừng nói vội! Người, tao sẽ thả! Nhưng phải chờ!”, Tần Kiệt thản nhiên cười.
“Rốt cuộc mày muốn gì?”, đột nhiên, Hoàng Mao không đoán ra Tần Kiệt muốn làm gì, trong đầu hắn ta toàn là dấu hỏi.
“Ha ha, đừng có nóng vội, chờ một chút, chờ bạn tao rút tiền về rồi nói tiếp!”, Tần Kiệt nói, vẻ mặt vẫn thờ ơ như trước.
Bốn người đám Hoàng Mao liếc nhìn nhau, cả đám đều cau mày.
Nhưng đối phương có nhiều người, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải đợi.
Chỉ đáng thương cho Lục Mao, vẫn còn chảy máu, chỉ đành dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cầm máu.
Tuy nhiên, Tần Kiệt cũng không để tâm.
Anh biết rõ mình ra tay nặng nhẹ thế nào.
Cứ như vậy, hai bên đều không có hành động.
Tiếp tục giằng co.
Thoáng cái, đã bốn mươi phút trôi qua, lúc này, Tào Bác mới xách theo một cái túi lớn trở về.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất