Không được.
Phải bán nhanh miếng đất này.
Treo bảng mấy ngày rồi.
Có nhiều người đến hỏi, nhưng chỉ có mỗi cậu Tần này là muốn mua.
Nếu như bỏ lỡ, sau này muốn bán rất khó.
"Cậu Tần, đợi đã!"
Bà Diêu cuống cuồng gọi lại!
Tần Kiệt dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại.
"Bà Diêu, bà còn có chuyện muốn nói sao?", Tần Kiệt nhàn nhạt hỏi.
"Được rồi, trả góp thì trả góp!", bà Diêu đồng ý với điều kiện của Tần Kiệt.
Chỉ có năm tháng mà thôi, kí hợp đồng là được.
Bà ấy không thể đợi thêm được nữa.
"Như vậy là đúng rồi đó! Đây mới là người làm kinh doanh chứ!"
Tần Kiệt mỉm cười.
Những gì anh làm ban nãy là chiêu thức lạt mềm buộc chặt.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh.
Bà Diêu đã cắn câu.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc bà Diêu biết được tình hình kinh tế trên thế giới đang rất tồi tệ.
Dù sao thì bà Diêu cũng chỉ có một đứa con trai.
Đối với bà ấy, lời nói của con trai là đáng tin cậy nhất.
Con trai đã nói rằng tình hình kinh tế sẽ tồi tệ đến mức ảnh hưởng đến tình hình trong nước.
Bà ấy đương nhiên sẽ tin vào điều đó.
Cho nên ngay từ khi bắt đầu, bà Diêu đã rơi vào cái bẫy do Tần Kiệt giăng ra.
Khiến bà ấy bán mảnh đất với giá 6 triệu tệ.
Tô Nhuệ nghe xong, cả người hoang mang rối loạn.
Thật sự thành công.
7 triệu tệ giảm xuống còn 6 triệu tệ, còn trả góp, bao thủ tục chuyển nhượng và các loại giấy tờ khác.
Điều này...
Cái nhìn của Tô Nhuệ về chàng thanh niên Tần Kiệt lại tăng thêm mấy phần.
Tần Kiệt thật không đơn giản.
Người này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật vẫn đang cất giấu đây?
Thật là mong chờ.
Chẳng bao lâu sau, Tần Kiệt và bà Diêu đã kí hợp đồng xong.
Theo như thỏa thuận thì Tần Kiệt sẽ trả trước 1 triệu tệ, 5 triệu còn lại mỗi tháng trả 1 triệu.
Bằng cách này, nửa năm là có thể trả hết.
Sau khi hợp đồng được ký kết, Tần Kiệt đã chuyển ngay 1 triệu tệ cho bà Diêu.
Trong tài khoản của anh còn hơn 700 ngàn tệ.
Lòng anh đau như cắt.
Người ta thường nói rằng bản thân hối hận vì đã học quá ít kiến thức cho đến khi sử dụng đến kiến thức đó.
Đối với tiền bạc cũng như vậy.
Khi bạn thực sự cần đến tiền, bạn mới biết rằng tiền chưa đủ tiêu.
Anh đã kiếm được 1 triệu tệ này vào năm ngoái.
Cứ như vậy mà bốc hơi rồi.
Tiêu nhanh quá đi!
Có thể nói rằng, sau khi tiêu 1 triệu tệ, anh lại trở thành một tên nghèo kiết xác rồi.
Nếu Lâu béo nghe thấy lời này, chắc chắn cậu ta sẽ đánh chết anh.
Mẹ kiếp.
Trong tài khoản còn có 700 ngàn tệ mà còn nói mình nghèo kiết xác sao?
Cậu có để cho người khác sống nữa không vậy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất