Tô Nhuệ không nói chuyện nữa, yên lặng ngồi ở phía sau Tần Kiệt.
"Như thế nào? Con trai bà nói sao?", Tần Kiệt cười hỏi.
"Anh Tần nghe ngóng tin tức nhanh thật! Đúng vậy, tôi đã hỏi qua con trai tôi, thằng bé nói rằng bên nước ngoài quả thực đang rất ồn ào. Phỏng chừng sẽ sớm ảnh hưởng đến nước chúng ta!", bà Diêu nói xong, ấn tượng của bà ấy về Tần Kiệt lại tăng thêm một bậc.
Người bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ biết tình hình thế giới một cách rõ ràng như vậy được.
Chàng trai trẻ trước mắt, xuất thân bất phàm.
Thật sự không thể đắc tội.
"Ha ha, nếu như bà Diêu đã xác nhận được rồi, vậy thì con số 5 triệu tệ..."
"Vẫn hơi thấp!”, bà Diêu nói.
"Ồ, vậy con số bà mong muốn là bao nhiều?", Tần Kiệt không vội hỏi.
"6,5 triệu tệ!"
"Cao quá! 5,5 triệu tệ!", Tần Kiệt nói.
"Ít quá!", bà Diêu không hài lòng: "Hay là như vậy đi, 6 triệu tệ! Tôi sẽ bao toàn bộ phí chuyển nhượng và các khoản chi phí khác! Không thể giảm thêm được nữa!", bà Diêu có chút kiêng dè về xuất thân của Tần Kiệt, lo lắng rằng mình đắc tội Tần Kiệt, Tần Kiệt không vui sẽ gây trở ngại cho bà.
Sau này bà ấy muốn bán cho người khác, đoán chừng sẽ gặp phải rắc rối.
Chi bằng nể mặt nhau một chút thì sau này đỡ phiền phức.
Chịu chút thiệt thòi vậy.
Chung quy vẫn đỡ phiền phức hơn nếu tình trạng khủng hoảng tài chính ập đến, đến lúc đó bà ấy muốn bán cũng không bán được.
Hơn nữa, bà ấy còn đang rất cần tiền.
"Được! 6 triệu thì 6 triệu, thống nhất như vậy nhé! Nhưng tôi có một điều kiện!", Tần Kiệt nói.
"Điều kiện?", bà Diêu nhíu mày nói: "Điều kiện gì?"
"Tôi không thể trả hết một lần được. Tôi muốn trả góp. Tôi đưa cho bà 1 triệu tệ trước. Sau này, mỗi tháng tôi sẽ đưa cho bà 1 triệu, sáu tháng sẽ trả hết, bà thấy như thế nào?", Tần Kiệt hỏi.
"Tại sao?", bà Diêu muốn biết một lý do hợp lý.
Theo bà thấy, xuất thân của Tần Kiệt không đơn giản, vậy tại sao lại muốn trả góp chứ?
"Năm nay, người nào làm kinh doanh mà không phải là trả góp chứ? Bà Diêu à, nếu bà không đồng ý, vậy thì thật ngại quá, tôi chỉ có thể nói rằng mình không có duyên với mảnh đất trung tâm thể dục thể thao đó của bà rồi! Tôi không mua nữa!", nói xong, Tần Kiệt liền đứng dậy.
"Giám đốc Tô, chúng ta đi thôi!"
"Hả?", Tô Nhuệ có chút hoang mang.
Tình huống gì vậy?
Đã thương lượng giá cả xong, sau có thể nói đi là đi chứ?
Như thế này giống như bộ dạng muốn mua đất sao?
Đây là trò đùa sao?
Tô Nhuệ không hiểu dụng ý của Tần Kiệt.
"Giám đốc Tô, còn ngồi ngẩn người ở đó để làm gì? Mau đứng dậy chúng ta về thôi! Mảnh đất này, chúng ta không cần nữa!", Tần Kiệt vừa nói vừa đi về phía cửa quán cà phê.
Tô Nhuệ sửng sốt một lát, sau đó hoàn hồn lập tức đứng dậy đuổi theo Tần Kiệt.
Bà Diêu ngơ ngác.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Thương lượng ổn thỏa cả rồi, chỉ một vấn đề không thông, nói không cần là không cần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất