Reng reng reng.
Cũng không biết qua bao lâu.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại quấy rầy đến hai người.
Tần Kiệt trở mình bò dậy.
Anh mới biết rằng mình đang nằm mơ.
Thật mất hứng mà.
Đang vui vẻ tận hưởng, ai mà đáng ghét gọi điện thoại đến vậy.
Phiền chết đi được.
Tần Kiệt bất đắc dĩ với lấy điện thoại.
Anh theo bản năng nhìn lướt qua tên người gọi đến.
Giây tiếp theo, anh liền tỉnh ngủ.
Bởi vì người gọi điện thoại đến là chủ nhiệm Lưu phòng giáo vụ.
Anh nhanh chóng bắt máy.
"Chủ nhiệm Lưu, thầy gọi em có chuyện gì không ạ?"
"Tiểu Tần à, đang ở đâu vậy?”, chủ nhiệm Lưu hỏi.
"À, em đang ở ký túc xá!"
"Vậy hả, đang ở ký túc xá à, lát nữa có tiết học không?"
"Lát nữa? Để em xem thời khóa biểu đã nhé!", Tần Kiệt xuống giường nhìn thời khóa biểu, buổi chiều anh mới phải đi học.
"Không có thầy ơi, chiều em mới phải học!"
"Được rồi, nếu không có tiết thì bây giờ em qua phòng giáo vụ một chuyến nhé, đơn đề nghị của em nhà trường đã duyệt. Em mang về sau đó nên làm như thế nào thì làm thế đó nhé!", chủ nhiệm Lưu nói.
"Vâng! Em qua ngay đây!"
"Được, tôi đợi em!"
Yeah~
Tần Kiệt búng ngón tay.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng anh cũng đợi đến ngày này rồi.
Anh vội vàng rửa mặt chải đầu sạch sẽ rồi nhanh chóng đến phòng giáo vụ.
Quả nhiên, giống như những gì mà chủ nhiệm Lưu đã nói, nhà trường không chỉ phê duyệt dự án xây dựng hệ thống chuyển phát nhanh Thần Thông của Tần Kiệt mà còn đồng ý cho mượn miễn phí căn nhà ngói để cho đám người Tần Kiệt sử dụng vào việc khởi nghiệp.
Điều kiện của nhà trường rất đơn giản.
Gần giống như dự án thu mua phế liệu.
Chỉ cần quan tâm, chiếu cố đến các bạn sinh viên có hoàn cảnh khó khăn trong trường là được.
Còn những việc khác, nhà trường không can thiệp vào.
Điều kiện này có thể nói là vô cùng hậu hĩnh.
Tần Kiệt cầu cũng không được.
Anh cảm ơn chủ nhiệm Lưu sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng giáo vụ.
Vừa xuống lầu, anh liền gọi cho Lâu béo.
"Ai vậy? Đang bận mà! Thật đáng ghét!"
Lâu béo tỏ ra bất mãn.
"Mau đứng dậy nghe điện thoại đi, đừng có dựa vào người em nữa, thật đúng là! Béo ục à ục ịch, nặng chết đi được!", Dương Liễu than nhẹ một tiếng.
"Bé cưng, yên tâm, từ nay trở đi, anh thề anh sẽ tập luyện để nhanh chóng giảm cân. Nhất định anh phải trở thành Đỗ Hải Đào thứ hai!", Lâu béo vỗ ngực hứa hẹn.
Phốc.
Dương Liễu không thể nhịn được cười.
"Thôi đi. Anh nói với em câu này ba lần rồi đó, kết quả thì sao chứ? Đã giảm được cân nào chưa? Cả ngày ăn xong ngủ, ngủ dậy lại ăn, trông anh béo như con lợn chết vậy!", Dương Liễu nói.
"Ha ha, anh ngủ nhiều, còn không phải là bởi vì em quá đẹp sao!", Lâu béo muốn hôn Dương Liễu.
"Xéo đi! Không nghe thấy chuông điện thoại vẫn đang kêu sao, mau nghe máy đi!", Dương Liễu giả bộ tức giận.
"Được được được! Nghe điện thoại trước. Nhưng nghe xong, anh muốn hôn em, được không nào?", Lâu béo háo sắc nói.
"Anh nghe máy đi rồi hãy nói! Nhanh lên chút, ồn ào chết đi được!", Dương Liễu thúc giục.
"Ok, anh nghe, anh nghe là được chứ gì!", Lâu béo miễn cưỡng bò dậy.
Cậu ta đi đến bàn rồi cầm điện thoại lên.
Nhìn lướt qua.
Mắt cậu ta đột nhiên mở to ra.
"Ai vậy?", Dương Liễu thấy vẻ mặt của Lâu béo có chút khoa trương liền hỏi.
"Kiệt Tử! Gấp như vậy chắc là có chuyện rồi! Để anh nghe máy xem sao!"
Lâu béo giải thích sau đó tiếp điện thoại.
"Tên béo chết tiệt kia, cậu làm cái trò gì vậy? Tôi gọi cho cậu cả nửa ngày mà bây giờ mới nghe máy là sao? Đang ăn chơi trác táng ở đâu đấy?"
Vừa bắt máy, Lâu béo liền bị Tần Kiệt chửi rủa thậm tệ.
Lâu béo vội vàng để điện thoại ra xa lỗ tai.
Để tránh cho lỗ tai bị điếc.
Dương Liễu thấy vậy, suýt chút nữa bật cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất