Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

Tần Kiệt còn muốn mời Tạ Quan Lâm và Tào Bác ăn cơm.  

 

 

Tạ Quan Lâm và Tào Bác sao có thể đồng ý được.  

 

Dự án tái chế rác thải trong khuôn viên trường mà phần lớn nhờ vào chủ ý của Tần Kiệt đưa ra đã thành công.  

 

Hiện tại Tần Kiệt lại mang đến dự án kiếm tiền khác.  

 

Cũng giống như thần tài của họ.  

 

Hai người bọn họ đương nhiên sẽ không thể để cho thần tài mời khách được.  

 

Hơn nữa, hiện tại Tần Kiệt và Lâu béo còn đang ở trong địa bàn Đại học Nông nghiệp Hoa Trung.  

 

Tạ Quan Lâm và Tào Bác đang là chủ nhà, đương nhiên lại càng không thể để cho Tần Kiệt mời được.  

 

Do vậy Tần Kiệt và Lâu béo lại được hưởng một bữa ăn lớn.  

 

Mãi cho đến 8 giờ tối mới quay về trường học.  

 

Vừa quay về kí túc xá đã ngã nhào lên giường nằm ngủ.  

 

Bắt đầu giấc mộng đẹp.  

 

Một đêm lặng lẽ trôi qua.  

 

Khai giảng ngày thứ ba.  

 

Khi Tần Kiệt tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao rồi.  

 

Những thứ trên giường Khương Tiểu Nha đều đã biến mất.  

 

Không cần nói nữa, hẳn lại chuyển ra ngoài ở rồi.  

 

Vậy Vương Tinh đâu, giường của cậu ta cũng trống không.  

 

Khả năng là cũng đi luôn rồi.  

 

Tần Kiệt không thể không bội phục tốc độ tán gái của Vương Tinh.  

 

Mẹ nó, nhanh thật đấy chứ!  

 

Đáng tiếc anh bây giờ còn chưa thoát khỏi cái vai non nớt chưa trải đời.  

 

Vì để kiếm được 10 triệu tệ vẫn cần cố gắng hơn.  

 

“Kiệt Tử, dậy rồi hả!”  

 

Đột nhiên, cửa mở ra.  

 

Lâu béo tiến vào.  

 

Cậu ta đưa cho Tần Kiệt một cái chân gà: “Giữa trưa chuyển nhà giúp tôi!”  

 

“Chuyển nhà?”, Tần Kiệt ngẩn người ra: “Sao vậy? Cậu cũng muốn dọn đi sao?”  

 

“Đương nhiên rồi, vừa mới khai giảng, phòng cho thuê bên kia còn chưa sửa sang lại, hai ngày này Dương Liễu dọn dẹp xong xuôi tôi đương nhiên phải chuyển đi rồi! Mỗi ngày ngủ trong kí túc xá này còn có gì vui nữa!”, Lâu béo lải nhải.  

 

". . ."  

 

Tần Kiệt vô cùng chán nản.  

 

Vậy là phòng kí túc xá 115 giờ chỉ còn có mình anh lẻ loi hiu quạnh ở đây.  

 

Mẹ tôi ơi quá bi kịch rồi.  

 

“Cái thằng này nói gì đi, có chuyển giúp hay không?”, Lâu béo giục hỏi.  

 

“Rồi, giúp, giúp đã được chưa? Có điều cậu đưa cái chân gà này quá đả kích tôi rồi?”, Tần Kiệt vẫn thấy chưa đủ.  

 

“Được rồi, cái này tôi cũng cho cậu luôn!”, Lâu béo đưa luôn cái chân gà đang cầm trong tay cho Tần Kiệt.  

 

Tần Kiệt: “...”  

 

Tào lao!  

 

“Ông đây còn không phải đánh chết cậu, cắn chết cậu à, còn đưa tôi? Cậu muốn tôi ăn nước miếng của cậu à? Buồn nôn chết đi được!”  

 

“Cái này là chính cậu không cần nhé! Nhanh đứng dậy dọn đồ đạc cùng tôi chuyển nhà đi!”, Lâu béo lại giục.  

 

“Không phải nói giữa trưa sao?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

“Đúng rồi, giờ không phải là giữa trưa rồi à? Cũng sắp 12 giờ rồi! Môn học sáng nay nếu không phải tôi điểm danh giúp thì cậu đã bị đánh dấu rồi! Đứng dậy nhanh nhẹn lên!”, Lâu béo kéo Tần Kiệt xuống giường.  

 

“Được rồi! Sợ cậu chắc? Chuyển nhà đúng không? Tôi chuyển!”  

 

Bất đắc dĩ, Tần Kiệt chạy nhanh vào rửa mặt chải đầu.  

 

Một lát sau, anh mới bắt đầu giúp Lâu béo chuyển nhà.  

 

Chỗ Lâu béo thuê có chút xa.  

 

Ở thôn Cầu Gỗ.  

eyJpdiI6IjBlNEhJYTl0aHNoeEJuaTlvWEJcL1RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpWS1ptZ1prUXZwa2RiQlZ2a1wvNnhGTE9jYVF0aFVpQ3d5Q08xN2NaREpBSXlYWDV0T056Zkw4dkRHck1jbWVwIiwibWFjIjoiZThhMTg3ZTY1NWMwMzkxYmQwODBjYzYyMTYyNmY0OGFkNTg1MDcxNjgxZmYzODZkZTViMTJlNWEzYTU5MDM0YSJ9
eyJpdiI6Ik0rMWpGbVBcL3loN1drZUtac0NPQUlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IklzNjY1NjBnVlY4cFpFNmxzSGxXY3NZVmlFaVB3T0ZTc25BOXRINFJEOVgyZzRRMnBXdnpFcTVjcVErbzdtNG5UcWdLNnI5M21HZWdKZHI2NGRaVkpYWXNHRitPc29Ib20yczB3TDVLa2U0M0J4aFJVTGx5SU8wTFkxdEZmVzBzOFRuM3E0UWNDdTdEYk0zcEFFdTFDNHJSc3BaQkhDZktFdnlSKzVZZXZMdz0iLCJtYWMiOiIwNWFiN2EzZmFhM2VkMGZiZTQ4NGE0OTFmOWJhNWY4MDA3YTM1NDM3NmRlMWNjNGJmM2QzMjExZTA0YjVjNjBlIn0=

Ads
';
Advertisement