Không ngờ người đang ôm anh lại chính là Ôn Thanh Thanh.
"Cậu... không phải cậu đi rồi sao? Sao lại quay lại?", Tần Kiệt cảm thấy hơi đau đầu.
"Tôi chỉ muốn ngửi mùi nam tính trên người cậu một lần nữa trước khi lên tàu thôi!", Ôn Thanh Thanh nói.
Tần Kiệt: "..."
Tần Kiệt không còn lời nào để nói nữa.
Bởi vì lúc này anh nhớ tới một bài hát.
Nước hoa có độc.
Có một câu hát rằng.
Trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy.
Nhưng lúc này, lại đổi thành cô ấy ngửi được mùi nam tính ở trên người anh.
Đây tính là chuyện gì chứ?
"Được rồi, đừng có mà đùa giỡn nữa, mau chóng lên tàu đi!"
Tần Kiệt giãy giụa thoát ra.
"Tạm biệt!"
Ôn Thanh Thanh khua khua tay, kéo vali quay trở về phía cửa soát vé.
Lần này, Tần Kiệt khôn ra rồi.
Sau khi anh tận mắt thấy Ôn Thanh Thanh lên tàu thì anh mới xoay người rời đi.
Reng reng reng~
Đột nhiên, chuông điện thoại anh vang lên.
Anh lấy ra nhìn vào màn hình hiển thị, là tin nhắn Bạch quả gửi đến.
Bạch quả chính là biệt hiệu của Ôn Thanh Thanh.
Anh định không đọc.
Nhưng không biết vì sao, Tần Kiệt lại nhấp vào xem đoạn tin nhắn đó.
Chỉ có bốn chữ, yêu cậu- Bạch quả.
Tần Kiệt: "..."
Ngoảnh đầu lại nhìn nhà ga ở sau lưng, sau đó anh quay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi nhà ga, anh liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là tên béo.
Tần Kiệt khẽ nhíu mày, trong lòng chợt nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Không phải tên béo chết tiệt này đã đi rồi sao?
Sao vẫn còn ở đây chứ?
Trong khi anh đang suy nghĩ thì tên béo đã đi tới.
Cậu ta không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.
Dường như muốn nhìn thấu Tần Kiệt vậy.
"Cậu nhìn chằm chằm vào tôi để làm gì?", Tần Kiệt nói.
"Cậu giấu giỏi đó!", tên béo lắc lư chỉ vào Tần Kiệt.
"Tôi giấu cái gì chứ?" Cậu đừng có nói vớ vẩn nữa!", Tần Kiệt hiểu ý của tên béo, chắc chắn tên béo đã nhìn thấy cảnh tượng ban nãy rồi.
"Còn giả vờ hả?" Có muốn tôi gọi điện thoại nói chuyện với Tần Tuyết không?", tên béo rút điện thoại ra.
Tần Kiệt vội vàng ngăn lại: "Cậu nói đi, cậu muốn gì?"
"Đưa tôi 1000 tệ! Tôi sẽ coi như chưa nhìn thấy cái gì cả!", tên béo chìa tay ra, mỉm cười.
"Hành động của cậu là đang uy hiếp, tống tiền đó tôi cậu có biết không? Là phạm pháp đó!", Tần Kiệt cảnh cáo tên béo.
"Được, tôi đành phải nói cho Tần Tuyết biết vậy!"
"Đừng, đừng mà. Không phải chúng ta là anh em tốt với nhau sao?", Tần Kiệt cuống quít ngăn tên béo lại.
"Đương nhiên chúng ta là anh em tốt rồi! Nhưng anh em ruột cũng phải tính rõ ràng đâu ra đó mà, cậu nói có đúng không?", tên béo nói.
Ý tứ rất rõ ràng, mau đưa tiền, nếu không đưa tôi sẽ nói cho Tần Tuyết biết.
"Được rồi, cậu được lắm! Nhưng đưa tiền cho cậu rồi, cậu không được nói cho Tần Tuyết đâu đó! Chuyện ban nãy, cậu nuốt hết vào trong bụng cho tôi!", Tần Kiệt dặn đi dặn lại.
"Yên tâm đi. Tôi lấy được tiền rồi, bảo đảm sẽ không nhớ cái gì nữa!", tên béo nói.
"Được, cậu thật nhẫn tâm!"
Bất đắc dĩ, Tần Kiệt chỉ có thể rút mười tờ giấy bạc màu xanh ra nhét vào tay tên béo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất