Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 Lúc đi thang máy, hai người một trước một sau.  

 

 

Ôn Thanh Thanh ở phía trước, Tần Kiệt ở phía sau.  

 

Hai người bọn họ trông giống như là một cặp tình nhân sắp đi chơi xa vậy.  

 

Rất ấm áp và ngọt ngào.  

 

Một lát sau, hai người trở về cửa soát vé.  

 

“Tôi sắp lên tàu rồi, cậu có điều gì muốn nói với tôi không?”, Ôn Thanh Thanh nhìn vào Tần Kiệt.   

 

“Ừ…”, Tần Kiệt khẽ mở miệng nói: “Đi đường bình an nhé!”  

 

“Chỉ có thế thôi sao?”, Ôn Thanh Thanh hiển nhiên có chút bất mãn.  

 

“Chưa đủ sao?”, Tần Kiệt do dự nói: “Kì nghỉ đông vui vẻ!”  

 

“Hết rồi sao?”, Ôn Thanh Thanh vẫn chưa hài lòng, bĩu môi nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.  

 

Dường như cô ấy muốn ăn tươi nuốt sống Tần Kiệt vậy.  

 

Tần Kiệt bị Ôn Thanh Thanh nhìn chằm chằm có chút sợ hãi.  

 

“Được, cậu nói đi, cậu muốn nghe điều gì?”, Tần Kiệt bất đắc dĩ đành chịu thua.  

 

“Lúc tiễn biệt ấy mà, đương nhiên phải có dáng vẻ của tiễn biệt chứ. Ôm tôi!”, Ôn Thanh Thanh nói.  

 

“Hả?”  

 

Tần Kiệt ngây ngẩn cả người.  

 

“Ôm, ôm cậu?”  

 

“Đúng vậy, ôm lấy tôi. Nếu cậu không ôm tôi, tôi sẽ nói cho tên béo biết chuyện tôi hôn cậu đó!”  

 

Tần Kiệt: “…”  

 

Tiêu rồi.  

 

Anh đã lọt vào hố quá sâu, không có cách nào thoát ra được rồi.  

 

Ngay từ đầu Ôn Thanh Thanh đã gài bẫy với anh.  

 

Anh còn cho rằng bản thân rất thông minh nữa chứ.  

 

Bữa đậu phụ này anh ăn hơi quá rồi.  

 

“Tàu sắp chạy rồi, mau mau ôm tôi đi!”, Ôn Thanh Thanh thúc giục.  

 

“Được thôi, ôm thì ôm! Bản thân và một thằng đàn ông, sợ cái gì chứ!”  

 

Tần Kiệt suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.  

 

Anh ôm lấy Ôn Thanh Thanh.  

 

Nhất thời, anh có một loại cảm giác khác thường.  

 

Rất đặc biệt rất đặc biệt.  

 

Sự đặc biệt đó đến từ trên người Ôn Thanh Thanh.  

 

Tim Tần Kiệt đột nhiên nhảy dựng lên, muốn tách ra.  

 

Nhưng lại anh phát hiện ra Ôn Thanh Thanh ôm anh rất chặt, khiến anh không thể tách ra.  

 

Anh hiểu rằng mình đã hoàn toàn lún vào trong hố sâu rồi.  

 

Chiêu này của Ôn Thanh Thanh thực sự quá xuất sắc!

xChụt chụt~  

 

Đột nhiên, Ôn Thanh Thanh lại có một đòn tấn công bất ngờ.  

 

Lần này không phải là hôn trộm lên trán Tần Kiệt.  

 

Mà là hôn lên miệng Tần Kiệt.  

 

Giờ phút này, toàn thân Tần Kiệt trở nên tê dại.  

 

Anh không giống như tượng sáp nữa.  

 

Hôn trán và hôn môi, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.  

 

Ôn Thanh Thanh đánh lén như vậy.  

 

Nếu nó bị một người có dụng ý xấu chụp ảnh lại và tung lên mạng thì dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội lỗi.  

 

Anh dùng sức đẩy Ôn Thanh Thanh ra.  

 

"Cậu... có chút quá đáng rồi đó!"  

 

"Cậu sợ rồi sao?", Ôn Thanh Thanh nhìn vào Tần Kiệt.  

 

"Không có lần sau nữa đâu đấy. Cậu mau vào đi!", Tần Kiệt không muốn nói quá nhiều lời với Ôn Thanh Thanh.  

 

"Cậu sợ thật rồi!", Ôn Thanh Thanh lặp lại một lần, đột nhiên mỉm cười.  

 

"Còn cười nữa hả? Mau chóng vào đi! Nếu không thì tôi về trước đây!", Tần Kiệt thúc giục.  

 

"Có được nụ hôn của cậu, hôm nay tôi rất hài lòng! Hẹn gặp cậu ở kì học sau!", Ôn Thanh Thanh khẽ cười, kéo vali đi về phía cửa soát vé.  

 

Thấy bóng lưng của Ôn Thanh Thanh, Tần Kiệt sững sờ một lúc rồi mới xoay người chuẩn bị rời đi.  

 

Phù~  

 

Nhưng đúng lúc này, có người đột nhiên bổ nhào tới.  

 

Ôm anh từ phía sau.  

 

Anh giật nẩy mình.  

eyJpdiI6IlR3d0hLamdmVmpxdjA0WWJzWldVZlE9PSIsInZhbHVlIjoiOWdMVG5OTXBZa3BrcE5WbFNkQWRvWnVKRnNjS2NvUjFtaEFSU1VtbytsQytndlFKa2p2cDhFR3pFaExiYlZ2eSIsIm1hYyI6IjllNjFiY2VmNmRiNjBkZWRiZGQxYzhjM2MzZTg2ZjhiOTAxZjIwNDUxYzc2YzUxZjk1NDEwNzc3ZGYwODQwZGQifQ==
eyJpdiI6Im9QRU1mWFhNQVBDWWxrOVdBcUVPbUE9PSIsInZhbHVlIjoiOFJsdXFUYlp3d1VWeEpEQUN6T0lTTkQ1cU9pV3oxZzkyN3BkR3VaRHZ4UzVTOWhoXC9IcFNHcVRBSmZIVWpNOTlJNUVzZW9YdXgrVHlVN1lLNTVaVkFcL1FkS1FGT0V1S3JsYlN6WEgxb01nejZSVzF6S3NWTW5ueDU3V0FOd3oxc0MyRUZaSWZVMDR6RXI5cVRoQkMzVkE9PSIsIm1hYyI6IjA4ZTMxMjBmZTI4YTgxMDVkNzJlODBjZGMxYWU3MGNiMmVjOWYxZTI3YjI1N2E4YTRlNzAyMTQxNWZmNDVjNmUifQ==

Ads
';
Advertisement