Uyển Đình cũng cảm thấy đã đủ nên kéo tay áo ra hiệu nhưng lại cảm thấy còn nhẹ gọi quản lý lại đây. Chưa đầy năm phút sau một gã đàn ông để râu chạy tới vừa nhìn thấy cảnh này đã toát mồ hôi hột.
“Anh ... anh Lăng ... sao vậy?”
“Nhà hàng của ông lại tuyển mấy loại người nhân cách thấp kém này sao? Cô ta đã chửi bới khách hàng đồng thời gọi bảo vệ đuổi họ ra ngoài. Quản lý Lâm anh nghĩ cần phải làm gì?” Quản lý Lâm đã làm việc ở đây lâu năm biết sự nghiệp của anh ta không phải trung bình nay chỉ vì Lý Hy mà
chọc giận vị đại thần này còn làm liên lụy đến nhà hàng.
“Anh Lăng tôi sẽ sa thải cô ấy ngay lập tức, anh có sao không?”
Sa thải ?
Lý Hy nghe nói vậy đã quỳ xuống đeo lấy chân quản lý Lâm. Cô ấy phải nộp đơn mãi mới vào được đây nếu cô ấy bị sa thải thì giống như bảo cô ta phải chết!
“Quản lý Lâm... Tôi xin lỗi... Tôi sai rồi, đừng làm vậy với tôi!”
“Người cô phải xin lỗi không phải là tôi!”
Cô ta nhìn Lăng Kiệt sợ không dám chạm vào anh nên bò đến bên Uyển Đình cúi đầu cầu xin cô.
“Tôi xin lỗi xin hãy tha thứ cho tôi tôi cầu xin cô ...”
Uyển Đình nhìn thấy cảnh này thì cũng nhớ lại những gì cô trải qua khi còn ở Mỹ. Nói với Lăng Kiệt nhẹ nhàng:
“Tôi không sao. Đủ rồi.”
"Ùm!"
Anh hừ lạnh một tiếng lạnh lùng nói với quản lý Lâm:
“Anh giải quyết đi, tôi còn nhìn thấy cô ta thì nhà hàng này không xong với tôi đâu!”
“Dạ ... dạ tôi biết ạ!”
Anh ta lo lắng cúi đầu nhìn Lăng Kiệt và Uyển Đình đang ước đi anh làm sao dám lấy tiền cho bữa ăn hôm nay. Nhưng cô Lý Hy này... ông ta nói:
“Đến phòng nhân sự của lấy lương của cô tháng này rồi nghỉ việc!” Lăng Kiệt nói cho nhà hàng đóng cửa, làm sao có thể cho cô ta ở lại, Lý Hy van xin cũng vậy thôi.
Anh bóp eo cô rồi bỏ đi Uyển Đình biết chuyện cũng im lặng khi nhìn thấy cổ tay anh có vết bầm trên xe anh lại tức giận mắng:
câu
“Một phút anh không để ý tới em thì liền để người ta ức hiếp em!” “Anh đừng kéo tôi tới đây? Cô đáp lại Lăng Kiệt chặn họng chỉ một
“Em trước mặt luôn đối tôi nhưng ở trước mặt những người khác thì luôn nhượng bộ như thế sao?”
“Anh!”
“Nhìn đi! Nếu tôi không tới trừng phạt cô ta thì em đã bị họ bắt tới đồn cảnh sát rồi!”
Uyển Đình xoay mặt qua chỗ khác im lặng.
Lăng Kiệt nói đúng nếu không có hắn giúp đỡ thì cô đã bị bọn họ lôi đi rồi. Nhưng phương thức trả thù của anh ta cũng lộ liễu quá khui rượu đắt tiền để "tắm" cho cô ta như đốt tiền trả thù như thế chỉ có một.
Cô vốn định về nhà để tắm rửa trước rồi đến bệnh viện cùng con trai nhưng khi xe đến anh đã xuống xe cùng cô. Uyển Đình không hiểu hắn muốn làm gì Lăng Kiệt bình tĩnh nói.
“Em không mời tôi lên lầu cám ơn sao?”
Uyển Đình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta nếu muốn đến nhà cô sẽ
trực tiếp nói có cần dùng ý tứ như vậy nói không?
Nhưng căn nhà cũ của cô này chẳng hợp với Lăng Kiệt chút nào. Đôi mắt cô sáng như những vì sao đang nhìn cô chằm chằm.
Uyển Đình hơi ngại, cứ vậy mà nói với anh:
“Cám ơn ngươi nhưng cũng đã muộn hôm sau ta chính thức mời người dùng bữa hôm nay cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều.”
“Muốn bây giờ thôi, không có hôm sau. Tốt hơn hết bây giờ anh nên nấu cho em một bữa.”
Anh buông tay. Bước cô sắp đi đã bị cô ngăn lại.
“Đại boss à, tôi không có tâm trạng nấu cho anh đâu! Muốn ăn thì có thể nói đầu bếp nấu cho thực sự sợ tay nghề của mình không làm hài lòng được.
“Không, tôi ăn rồi, rất ngon!” Trước thì ở nhà cô sau còn khen cô nấu ăn ngon hơn đầu bếp.
Mỗi giật giật, nam nhân này sao lại cứng đầu như vậy?
“Chờ đã... Nhà của tôi rất bừa bộn thật là khó chịu!”
“Không cần ngại!” Lăng Kiệt cứ bước đi.
Cô chịu thua phải nói thẳng:
“Lăng Kiệt, xin hãy để tôi yên đi. Tôi đã có con với người đàn ông khác, anh việc gì phải làm những điều này chứ? Anh và tôi là không có cơ hội đâu!”
Nét mặt anh lập tức thay đổi, cô biết là anh sẽ tức giận lên nhưng cô vẫn muốn nói ra điều đó với anh để anh tránh ra xa.
“Uyển Đình một là em nấu ăn. Hay là cho tôi ăn thịt em ngay tại đây.
Uyển Đình không muốn để người khác thấy rồi dị nghị nữa...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất