Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

Tiểu Thiên rất vui mừng khi được nghe giọng của Vũ Tuyết. 

Vũ Tuyết nghe thấy giọng nói của Tiểu Thiện và mỉm cười nói chuyện với cậu nhóc: 

“Là Tiểu Thiên sao? Cậu đưa máy để mình nói chuyện với thằng bé nào! 

Thấy con trai cứ vươn lên đòi lấy điện thoại, Uyển Đình vỗ nhẹ vào đầu con trai rồi đưa cho cậu bé: 

“Đây, không được nhõng nhẽo với mẹ nuôi đòi mua đồ chơi nhớ 

chưa!” 

Cô dặn dò xong, thì cho con trai gọi video, vừa nhìn thấy Vũ Tuyết, Tiểu Thiên đã vui vẻ réo lên: 

“Mẹ nuôi ơi! Con là Tiểu Thiên của mẹ nuôi đây!” 

Vũ Tuyết cười nói: “Đúng vậy, bé ngoan của mẹ, đã lâu không gặp, con có nhớ mẹ không?” 

“Nhớ ạ!” Thăng bé vui vẻ trả lời cô. 

Vũ Tuyết lại nói: “Mẹ nuôi cũng nhớ tiểu bánh bao Tiểu Thiên của mẹ!" 

"" 

Tiểu Thiên lại ủy khuất nói: “Mẹ, Tiểu Thiên sống với mẹ Uyển Đình, mẹ Uyển Đình không yêu Tiểu Thiên.” 

دو 

là... 

“Sao mẹ Uyển Đình lại không yêu con chứ?” 

“Mẹ Uyển Đình không mua đồ ăn vặt, ô tô điều khiển cho Tiểu Thiên 

Uyển Đình thở dài, lại bắt đầu dở tuyệt chiêu ăn vạ tố cáo nữa rồi... Thật 

“Mẹ Uyển Đình không mua vậy thì để mẹ nuôi mua cho Tiểu Thiên nhé! 

“Này cậu đừng có chiều hư nó nữa!” Uyển Đình nhảy vào nói. 

“Không sao, chỉ là trẻ con thôi mà... tính toán làm gì cơ chứ!” Cô ấy vẫn vui vẻ kêu cô không có việc gì cả. 

دو 

“Mẹ nuôi, Tiểu Thiên cảm tạ mẹ nuôi rất nhiều, Tiểu Thiên yêu mẹ nhất! 

“Được haha” 

Uyển Đình đoạt lại điện thoại trên tay Tiểu Thiện, nghiêm mặt nhìn cậu nhóc, cậu nhóc ngồi trong xe đẩy ngoan ngoãn chơi đồ chơi, lúc này cô mới 

nói: 

“Tuyết à! Không cần mua những thứ đó đâu!” 

“Không sao đâu, thằng nhóc thật đáng yêu. Đã lâu rồi mình không gặp Tiểu Thiên. Coi như là quà gặp lại nó thôi mà!” 

Uyển Đình thở dài: “Vậy cảm ơn cậu nhé!” 

Tuyết Đình cười nói: “Ừm, sao cậu lại khách sáo với mình như vậy, lát 

nữa mình sẽ mời cậu đi ăn tối, giờ cậu đang ở trung tâm thương mại nào vậy? Để tớ tới đón!” 

“Tuyết, không cần đâu, để mình mời cậu!” 

“Đình, nếu như cậu từ chối, tớ sẽ giận đấy!” 

Uyển Đình biết cô rất thoải mái nên không cãi nhau nữa, Vũ Tuyết cũng biết hoàn cảnh của cô, chỉ là những việc nhỏ cũng có thể giúp được nhưng Uyển Đình luôn ngại cô. 

Cô nói địa chỉ của trung tâm thương mại, một lúc sau hai mẹ con đứng bên ngoài đợi Vũ Tuyết, không lâu sau cô cũng đến nơi. Uyển Đình ôm con trai trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Vũ Tuyết thì cậu nhóc đã vui vẻ đòi mẹ nuôi ôm. 

Uyển Đình cười nhẹ, cậu nhóc ở Mỹ có ít bạn nhưng lại rất gắn bó với Vũ Tuyết, Tiểu Thiên hôn má mẹ nuôi một cái. 

Vũ Tuyết lấy ra một món đồ chơi điều khiển từ xa cho cậu bé, nhóc con vui vẻ cầm lấy. Khi ngồi trên xe, nó mải chơi một cách say mê, chẳng để ý gì cà. 

Vốn dĩ định mời Uyển Đình đi ăn ở một nhà hàng nổi tiếng, nhưng hỏi ra mới biết có một người giàu mới bao trọn nhà hàng này nên Vũ Tuyết đành phải đưa mẹ con cô ấy đi nơi khác. 

Trong lúc đó, Uyển Đình đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông khí chất lạnh lùng, khuôn mặt vô cùng điển trai, sống mũi cao, đôi mắt sắc lạnh, mặc trên người một bộ vest đắt tiền, nhưng sau lưng lại có một cô gái đang theo đuổi anh. 

Ngay cả cô gái đó cũng có chút nhan sắc, mắt to, mũi cao, da trắng, cô chạy tới nắm lấy tay người kia nhưng bị anh ta lạnh lùng hất ra một cái, lên xe lái đi thẳng một mạch. 

Uyển Đình suy nghĩ về người đàn ông đó là đẹp, nhưng mà lạnh lùng 

quá... 

Lúc này, Vũ Tuyết mới quay đầu lại, không biết là vừa mới xảy ra cảnh tượng gì. 

Tiểu Thiên cũng nhìn thấy, nhưng trong đầu chỉ có khuôn mặt của 

người đàn ông đó trông rất đẹp trai. Cậu bé không biết họ đang làm gì, vì vậy cậu lại cúi xuống chơi đồ chơi của mình. 

Ở trên xe, Vũ Tuyết đột nhiên hỏi nhỏ với Uyển Đình: 

“Đình, cậu không muốn đi tìm ba đứa bé sao?” 

Cô cúi mặt xuống, nhớ tới đêm bốn năm trước, gương mặt người đàn ông đó rất mờ mịt. Anh cũng không thèm tìm cô, hơn nữa người con trai này là kết quả của tình một, thực tế là không có tình yêu. 

“Không... tạm thời không phải lúc này.” 

Vũ Tuyết thở dài suy nghĩ, năm đó Uyển Đình một mình sang Mỹ, vất vả chăm sóc mẹ và con trai, sau một thời gian sau bà không qua khỏi. Cô còn nhận được tin dữ rằng con trai mình mắc bệnh ung thư máu, nên phải về nước để chữa trị cho thằng bé. 

eyJpdiI6IkxIa1ROWVVtWGFiOUdZVjNMNVY2Unc9PSIsInZhbHVlIjoiQ1ZRbWcwT3NVakUzRDlCdTBUOUYyeWFLRlFBalh0eXZGZlMrNkxvUG41Tk1lTWJnbUxxbTcyRmxNbm50OVJTeUtGNHFtb1wvU0FSOW9aS3N6UlB0QlRqTnpQd1F1VmNKb1l5YnFUcU1cL2hQOVwvWktHZURhbjNsRDBMXC9RYXFlSjVmMlVxbk9KaGpXdE9RNjJQbUtIRjZnXC83RjdlaUcrTFBUSXZ0aWppTEYxZjVZcStxWjh5RFRTTHdKV215OWFkQzcwc0E5emc2S0ZkOWFTUWczS3N5TFZ6V2ZFQmk3aVhobU1mcitjdEszVVwvMThHTjdNK2lHaUE0UFJGM2RtYTVnSUVGa2RuRVhDd0hMb1l6OU9LaW53NGVGQ1hTOWRQWHd2VWN1RHFHV1lxTlk9IiwibWFjIjoiNjBlZjU0YmUzZjU0MjllY2NlZTgwYjE3N2VlMzBmNDc1MWQyNGQ2ZDEyMmM5NTJhYTQ5MTI5N2JmNmZmOWRhOSJ9
eyJpdiI6IlZLekZya0xLdXg4WERGUzA2alJzMlE9PSIsInZhbHVlIjoiTmFDV0NrQ1hsM21wNEh5akhkYUlSNVBMVXRQbjh6NTYxYkdCM3BWUzlFOTZDUWdsVmxod2dcL2VBeEJuXC9kcis4UDJuWXNRXC9KRzhSeGhzbURucXR6dnZ3ZktsMWF4QTZlclwvcDA5YnJUdVVUbVRXRWtST05rRUhwQVRLejdodVBhWUlZcFVXaDhqVW54aWJlN3k1NVNGZ0JIa1Q1bTduK3U5QTV0MTB0RFhyUVJqUUFVc2pvaVpzUzdPcHNyVndxdDdZeG5uUjVoblhFTU95YTJNRzAyN1FYWUZNa2xDeFlCTVJra3d6WUxXa0hlamE4V21FbzBkTEdneXdvdEZhR1krWFhJd0lcL2FNS1wvVGZFdmt6UVNLd1MweVhYUktrcU83UmlablFRRlQwaUx0bHVabllZWGtIVmxsZW9mTytSU20xcElQYU9GUzlGbDZJS1VOM1ZmK1lNNzRpWVIzYVlVSlJkUEU4K29jNGt3NldScklSUW9uUWRWSVFMWmZ3SENrbkFPeXV5a1VBbThDQk5Mc1A2TmdKQT09IiwibWFjIjoiNWVjY2JiNTI2NGEzNjFkODc1OGY0MDRhODEzZTMyNzdmZDQzODc3MDI4ZTE4MmVmMDc4ODM4NWU0MjNkNTk5ZSJ9

 

Ads
';
Advertisement