“Thực ra anh không cần để ý tới tôi như vậy đâu, tôi có người trong lòng rồi!” Uyển Đình bỗng nhiên lên tiếng.
Cô tự nhủ sẽ không để cho bất cứ điều gì làm cô sao nhãng nữa, cô sẽ không nghĩ tới chuyện gì ngoài việc đi làm việc và kiếm tiền chữa trị cho Tiểu Thiên.
Lăng Kiệt bỗng nhiên sững người lại nhưng anh vẫn tiếp tục bôi thuốc xong cho cô, sau đó mới nở một nụ cười giễu cợt:
“Lâm Uyển Đình, em cho rằng tôi là toàn tâm thích em sao! Bận tâm
như vậy làm gì?”
Câu nói của anh tự nhiên khiến lòng cô chùng xuống.
Uyển Đình chỉ im lặng không đáp lại, trong lòng thầm tự giễu bản thân. Uyển Đình ơi Uyển Đình, tại sao lại tự ảo tưởng vị trí của bản thân như vậy chú?
Anh và cô mãi mãi cũng không cùng một thế giới, anh là người có tất cả
trong tay, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, vậy thì cần gì phải chú ý đến một người phụ nữ bình thường như cô chứ?”
Lăng Kiệt đang rất bực bội trong lòng, người phụ nữ này nghĩ cô ấy là ai mà lúc nào cũng cố tình từ chối tình cảm của anh, luôn luôn đẩy anh ra
ха.
Chẳng lẽ cô dám chê bai anh sao? Biết bao nhiêu phụ nữ ở ngoài sắp hàng để được anh để vào tầm mắt nhưng anh mãi mãi không quan tâm, còn cô thì sao?
Lăng Kiệt anh đây là lần đầu tiên hạ mình trước một người phụ nữ, không lẽ cô nghĩ rằng anh có chút quan tâm đến cô thì cô có thể làm bề mặt anh như vậy sao? Chết tiệt!
Anh bộc lộ hết sự bực mình của mình ra vẻ ngoài hết, Uyển Đình lại cũng nhận thấy được điều này.
Bây giờ anh còn đang trẻ con mà trút giận lên cái lọ thuốc. Chiếc nắp đóng mở bình thường nhưng anh thì đóng mãi không được, cô vì bất lực nên đành lấy nó từ trên tay anh mà thản nhiên đóng nó lại.
Cô nghĩ nếu mà cô còn chọc giận anh nữa thì căn bệnh oái oăm của anh sẽ phát tác nữa thì chắc chắn cô sẽ là mục tiêu để anh trút giận lên đầu mất.
Lăng Kiệt nhìn chăm chăm từng hành động của cô, người phụ nữ này đúng là khắc tinh của anh rồi, tâm trạng anh cứ luôn vì cô mà đảo chiều thất thường.
Bỗng nhiên anh đưa cả túi thuốc trong tay cho cô rồi hạ giọng nói: “Cầm cho tôi!”
Uyển Đình cũng chẳng hơi sức đâu mà từ chối, cô đưa tay cầm túi thuốc. Hôm nay bề ngoài của cô được chăm chút rất xinh đẹp, lớp trang điểm càng tôn lên vẻ đẹp thu hút của cô, cộng với chiếc váy khí chất này nữa, rất hợp
với cô.
Anh không kìm được lòng mà nhân cơ hội đưa tay qua eo cô ép sát vào người mình, cơn giận nãy giờ cũng theo đó mà vơi đi dần, lại một lần nữa giờ giọng bá đạo vang lên:
“Hôm trước là em block tài khoản Weibo của tôi có đúng không? Bây giờ mau bỏ block ngay cho tôi!”
Weibo? Block?
Uyển Đình chưa tải kịp lời nói của anh nên quay sang nhìn chằm chằm anh, cô từ khi nào mà thêm Weibo của anh mà block vậy chứ?
Cô liền mở điện thoại ra xem, vài hôm trước cô có chấp nhận một lời mời kết bạn, chắc là của anh rồi.
“Đó chính là tài khoản của tôi! Em mau mở block ra cho tôi!”
Lăng Kiệt nói đến một tài khoản Weibo đang nằm trong danh sách bị block, cô nhớ là mình đâu có hề block ai đâu chứ, sao lại vậy?
Khoan đã, vậy tại sao cô phải bỏ block anh chứ?
“Không đâu, tôi không mở!” Uyển Đình vừa tắt điện thoại bỏ vào trong túi vừa kiên định đáp lại anh.
Mặt Lăng Kiệt tối sầm lại, nhanh tay giật lấy điện thoại từ trong túi xách của cô. Uyển Đình hốt hoảng nhanh chóng với tay lấy lại nó nhưng anh đã nhanh hơn cô rất nhiều.
Cô cứ vươn người lên gần sát anh để lấy lại điện thoại mà không hề để ý là tư thế của hai người hiện tại rất kỳ quặc, ái muội.
Khuôn mặt cô đang rất gần với anh, đến nỗi cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh rất rõ ràng.
Ánh mắt Lăng Kiệt bỗng nhiên cũng tối sầm lại, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang đỏ ửng của cô, lúc này Uyển Đình mới giật mình nhận ra mà lùi lại giữ khoảng cách với anh mà không để ý rằng người nào đó đang vì cô
mà rục rịch.
Uyển Đình ngại ngùng liền cúi đầu xuống im lặng, Lăng Kiệt vì thế mà thuận lợi mở điện thoại lên đưa ra trước mặt cô để mở khóa.
Tiếng mở khóa “ting” của điện thoại vang lên, Uyển Đình ngồi đó đành
chấp nhận chịu thua, trong lòng rất ấm ức, bỏ block thì về nhà cô sẽ block lại
chứ có gì phải sợ.
Anh hình như là biết được cô đang suy nghĩ gì trong đầu nên cũng lên
giọng cảnh cáo luôn:
“Em sẽ không xong với tôi đâu, nếu còn dám to gan block lại tôi!”
“Lăng Kiệt, tôi là mẹ đơn thân đó!” Cô mệt mỏi nói.
Cô nghĩ anh biết được điều này thì sẽ ghét bỏ mà xa lánh cô thôi. Nhưng
mọi chuyện không hề như cô nghĩ, anh vẫn bộ dạng không mấy ngạc nhiên
nên cô không biết là anh đã biết chuyện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất