Uyển Đình đối mặt với chuyện này không một chút hoảng sợ mặc dù lúc đầu có hơi ngạc nhiên.
Cô nhìn Vân Khánh đang thảm thiết trước mặt rồi liếc mắt qua Tổ Như với ánh mắt lạnh tanh khiến cô ta bất giác sợ hãi mà lùi lại.
Phía Cổ Mạn, khi nghe mấy lời của Tố Như, cô ấy vẫn nghĩ Uyển Đình không phải là loại người như thế, cô liền lên tiếng:
“Tổ Như, cô chắc là đã tìm kỹ lại rồi chứ, có nhầm lẫn gì không? Cô vẫn chưa có bằng chứng xác thực, cứ nói miệng như thế nếu không đúng sự thật
thì không phải chuyện tốt đâu!”
Tố Như cười khẩy nói:
“Cổ Mạn, chị nghĩ không có căn cứ mà tôi dám nói vậy sao, cô ta là người lạ duy nhất đi vào phòng của tôi hôm nay, không cô ta trộm thì ai chứ. Ngược lại tôi phải hỏi chị tại sao cứ luôn lên tiếng bênh vực người ngoài, nhìn vào còn không biết chị và tôi làm việc với nhau lâu lắm rồi đấy!”
Còn Uyển Đình lúc này, cô tiến lại gần Vân Khánh, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang cố né tránh điều gì đó của cô ta rồi lên tiếng:
“Tố Như, còn tôi thì lại nhìn thấy cô đã đưa cái vòng cổ cho Vân Khánh cầm hộ cô trong lúc ghi hình. Vân Khánh, cô có nhìn thấy tôi tận tay lấy đi vòng cổ đó từ tay cô không mà dám vu khống như vậy chứ?”
Vân Khánh ngay lập tức chột dạ mà lo sợ, hoang mang suýt lỡ miệng khai ra sự thật, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt giết người của Doãn Liên đứng trong đám đông thì lời chưa kịp nói ra bèn thu lại, lại tiếp tục nói dối:
“Cô đừng chối nữa! Chính tôi đã thấy cô lấy trộm nó! Tố Như đã nhờ tôi cầm giúp, tôi bỏ ở túi xách của tôi rồi đi vệ sinh, sau đó quay lại thì thấy cô cầm vòng cổ từ trong phòng để túi xách rồi gấp gáp chạy ra ngoài. Đừng chối nữa!”
Vân Khánh bù lu bà loa khóc nức nở, lại nói:
“Tố Như tôi không bao giờ nói dối cô ấy, càng không thể bịa chuyện được. Tôi là một nhân viên quèn, làm sao dám làm loạn ... Chiếc nhẫn đó đắt như vậy làm sao tôi dám đánh cược chứ!”
Vân Khánh càng nói thì mọi người càng cảm thấy đồng cảm với cô ta mà chửi mắng Uyển Đình ...
“Lâm Uyển Đình! Biết điều thì hãy mau trả lại đồ cho tôi rồi biến khỏi cái đài truyền hình này, bằng không thì đừng trách!” Tổ Như điên tiết lên tiếp tục chửi bới Uyển Đình.
Cổ Mạn quan sát tình hình nãy giờ thì đi đến gần nói:
“Theo như lời Vân Khánh nói thì chắc rằng vòng cổ của Tố Như đang ở trong người của Uyển Đình đúng không?”
lệ:
Vân Khánh hoảng hốt không biết nên làm sao, bèn gật gật đầu cho có
Doãn Liên từ trong đám đông lúc này cũng đi ra lên tiếng:
thôi!”
“Đúng vậy! Tôi cũng thấy nên soát người cô ta thì sẽ rõ ràng mọi chuyện
Cô ta nở nụ cười vui vẻ. Lâm Tuyết Đình bên này cũng đang rất cao hứng đứng xem kịch hay.
Về phía Uyển Đình, có lẽ cô đã nhận ra đây lại là kế hoạch gì đó của Doãn Liên muốn nhắm vào gây khó dễ cho cô rồi làm cho cô bị đuổi khỏi đây khi mới vừa được nhận vào làm.
Tố Như nhếch mép khinh bỉ đi tới khám người Uyển Đình. Nhưng tìm mãi cũng không thấy.
Doãn Liên bên cạnh mới nói thêm vài câu:
“Lúc nãy không phải Vân Khánh nói là cô ta lấy trộm nó trong phòng thay đồ của cô đi ra sao. Loại người gian xảo như thế này tuyệt đối sẽ không trộm xong rồi cất vào người đâu, cứ lục đồ cô ta thử xem đi, biết đâu lại dấu trong đó cũng nên!”
Cô ta đắc ý cứ đứng bên cạnh đốt lửa thêm.
Còn Tố Như đang kiểm tra người Uyển Đình liền dừng lại, xoay người lại nói với Cổ Mạn:
“Chị Cổ, nếu đúng là cô ta ăn cắp vòng cổ của tôi thì sẽ bị chị loại khỏi đài truyền hình này đúng không?”
Tố Như vốn dĩ đã rất ghen ghét Uyển Đình, nên cô ta nhân cơ hội này cũng muốn hạ bệ Uyển Đình, muốn làm cho cô không được làm việc ở đây, cũng như gây tiếng xấu cho cô ...
Nhưng có điều Cổ Mạn vẫn khẳng định:
“Tôi tin cô ấy sẽ không làm những chuyện dại dột hủy đi tương lai của mình như thế đâu, cứ đợi đi rồi nói!”
Tố Như nghe Cổ Mạn nói xong thì càng tức, rõ ràng là Cổ Mạn rất bênh vực Uyển Đình mà, cô ta lại tiếp tục mở miệng chửi bới:
“Lâm Uyển Đình! Tôi nói lần cuối cùng, nếu không ngoan ngoãn đưa vòng cổ ra đây, thì tôi sẽ tổng cô vào tù đấy!”
Cô nãy giờ vẫn im lặng quan sát mấy người bọn họ, cả Tố Như, Vân
Khánh, Doãn Liên, Lâm Tuyết Đình mấy người này đều muốn hạ bệ cô,
không hề muốn cô được sống yên ổn. Bọn họ luôn mưu kế để hại cô, rốt cuộc
là cô đã làm gì nên tội chứ?
“Cô Tố Như, cô thực sự là tin Vân Khánh đến vậy sao, hay cô thực sự muốn là như vậy?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất