Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Bởi vì cô làm gì có tiền hay máu mặt mà có thể mời được Alex chứ, lúc đầu khi nhìn thấy Alex đến, cô còn tưởng là do Doãn Thừa mời đến để thiết kế trang phục cho Lâm Tuyết Đình và Doãn Liên nữa chứ. 

“Sau này cô sẽ hiểu thôi, bây giờ cứ yên tâm vào phỏng vấn đi!” 

Alex nói một cách bí ẩn rồi thong thả rời đi. 

Một nhà thiết kế kiêu ngạo khó chiều như anh ta lại đi thiết kế váy cho cô không mục đích như vậy chứ, chắc chắn là có ẩn tình gì ở đây, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng để suy nghĩ nhiều nữa vì sắp phải đi vào phỏng 

 

vấn rồi. 

Cô nhéo nhéo lòng bàn tay để chắc chắn đây là hiện thực của cô. 

Uyển Đình bước vào phòng thì vào hàng phía giữa ngồi. Doãn Liên và Lâm Tuyết Đình nhìn chăm chăm chiếc váy xinh đẹp cô đang mặc, trong mắt tràn ngập sự ghen tị. 

Lúc Doãn Liên bước vào phỏng vấn, trước mặt là mấy vị giám khảo vẻ 

mặt ai cũng hình sự, đặc biệt là Cổ Mạn. 

Ánh mắt của Cổ Mạn lạnh lùng nhìn Doãn Liên khiến cô ta toàn thân phát run, trong đầu quên hết những gì đã được dặn kỹ qua. 

Rất nhanh, Cổ Mạn và mấy vị giám khảo còn lại đã đánh rớt Doãn Liên vì cô ta chẳng trả lời được câu nào ra hồn cả. 

Doãn Liên nhận được kết quả thì đùng đùng tức giận, đổ lỗi cho sự quê chề lúc nãy mà Uyển Đình ban cho cô ta, thế nên cô ta càng có thêm cái cớ để căm ghét cô hơn. 

Doãn Liên nhanh chóng bật máy nhắn tin cho Doãn Thừa cầu cứu nhưng anh ta không nghe máy. 

Lâm Tuyết Đình thản nhiên ngồi khoanh tay, liếc nhìn điện thoại của Doãn Thừa liên tục reo là biết Doãn Liên đang bế tắc, muốn cầu cứu rồi. 

Đúng lúc đó, Uyển Đình cũng mới phỏng vấn xong đang bước ra ngoài với nụ cười rạng rỡ, Doãn Liên nhìn thấy càng cảm thấy ngứa mắt hơn. “Hôm nay mà không có Lâm Uyển Đình thì hôm nay chắc cô đã qua phỏng vấn rồi đó!” 

Lâm Tuyết Đình đột nhiên tới khiêu khích cô ta, đây đúng là cơ hội để Doãn Liên càng hận Uyển Đình hơn, dại gì mà không nắm lấy. Nhìn hai người mình ghét mà đấu đá lẫn nhau thì cô ta đứng một bên xem kịch chẳng phải rất thú vị sao! 

Doãn Liên càng nghe thì lửa giận trong lòng cô ta càng muốn nổ tung, người phụ nữ nghèo nàn đó mà dám vượt mặt cô ta sao, vậy thì sao cô ta có thể ngẩng cao đầu mà nhìn mặt người khác được chứ? 

“Lâm Uyển Đình ... tạo sẽ cho mày biết thế nào là đắc tội với Doãn Liên này ...” 

Doãn Liên bước vào phòng thay đồ mà Uyển Đình đã dùng để thử đồ lúc nãy, cô ta cũng biết đây chính là phòng của biên tập viên nổi tiếng nhất kiêu 

căng đài này - Tố Như. 

Người ta nói rằng luôn cho mình là nhất, ỷ có chút nổi tiếng thì không hề coi ai ra gì, thái độ đối với người khác rất chảnh chọe, khinh thường. Doãn Liên nhếch môi cười như đang mưu đồ cái gì đó ... 

Vân Khánh vô tình bước vào phòng liền nhìn thấy Doãn Liên đang bởi móc đồ đạc tìm cái gì đó, cô liền nói: 

“Cô đang làm gì thế hả?” 

Doãn Liên có giật nảy người lên, nhưng nhìn đánh giá người trước mặt cô ta thấy thì khá là quê mùa, lại còn mang thẻ nhân viên nên cô ta khinh bỉ: 

“À ... hóa ra là con nhỏ quê mùa lúc nãy còn giúp Lâm Uyển Đình trang điểm chứ gì?” 

“Vậy thì sao ... Còn cô ... Là ai mà dám vào đây lục lọi đồ lung tung như vậy?” 

Doãn Liên hóng hếch Vân Khánh lớn giọng: 

“Tôi là Doãn Liên, tiểu thư của Doãn gia. Cô cũng biết đài truyền hình này với anh của tôi là như thế nào rồi chứ? Nếu không muốn mất việc thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi dặn, còn không thì hậu quả cô tự chịu ...” 

Vân Khánh nghe cô ta nói thì run cầm cập, cô ta tốn rất nhiều công sức và thời gian để có thể được làm việc ở vị trí này, suốt thời gian qua luôn phải chịu đựng Tố Như cũng là để ở lại chỗ này, cô ta không thể bị đuổi việc vô lý như vậy được. 

Suy nghĩ một lúc thật lâu, tuy có chút do dự vì Doãn Liên chắc chắn cũng không sai cô ta đi làm chuyện tốt đẹp gì, nhưng cô ta cũng cắn răng chấp nhận vì công việc của mình: 

“Tôi phải làm gì cho cô ... cô nói đi!” 

Nghe vậy thì khóe môi Doãn Liên càng cong lên: 

Uyển Đình được qua vòng phỏng vấn và được nhận vào làm thì lòng vui 

như vừa được vàng vậy, hạnh phúc không thể tả nổi. 

Nhân có chút thời gian, cô đi xung quanh xem đài truyền hình một vòng 

để xem xét, sau đó thấy hơi mệt cho nên ngồi đỡ ở một ghế đá gần đó để 

nghỉ ngơi. 

Cô lấy chai nước ở trong túi ra rồi uống vài ngụm giải khát, sau đó mở 

hình của Tiểu Thiên lên ngắm, cô thầm nghĩ nếu con trai cô mà biết được cô 

đã được nhận việc thành công thì chắc sẽ vui lắm. 

eyJpdiI6IjBKdlhiNEFNczNLbVdHOXhJT0o1U3c9PSIsInZhbHVlIjoiVVY0MDVhbjBJZXI3RHlVVmROOUpET0tUOHlucW44cmtSeHRkYk0rXC9jbHlveGVPOER0aWFNc3RcL0MzTFlOMjR3QTBLWlVtTnZUU1JwV1QyQVhhODBmNWthV1V1NmRCWGRXdVdFam5WdHhiN1dOYU4yRndJODN0c1FSdWg2XC9WMEZqYlFFQ1dmbm9QRFVHMGxtMlRMVUx6MUpaU29sZzZqMnpTcm85TkkyeVdqV0Z2eTF4S05aUERMa3ZPeHJ3NXBUZ2tjdkpqOTNnMFNmMytKZlV1emVLenltQzJNR01WenFUaXVqSitYYlBFTU5QTWsrOE1TSFE1WVUyTzZcLytTaXIiLCJtYWMiOiI2MzQyNzRhMmE0ZTYwYzBjMjYzYzhhMzAzODI5NjUyNDRiZTU2MGExNjg4ODdiZWMwOWVkMTI1ZjY0YzFhMDY0In0=
eyJpdiI6IkN5bkczUUU1dnByMmNWWHlnNXZPaEE9PSIsInZhbHVlIjoiYm9zSnhvQytIekRzQ2RSS3I1dHNGbkR2K3gxcnVWRGthVHZDMjBYZmF5SkZtbmRcL1dyMDNhUVlFYm0yOTJvZlwvdk1rOVdCSHdVdVlzS21uRDErVHJSbFhBRnV1VGhjSmJpeVFGOXBzbGZzenJtTXJkV0ExYjdUTzRxb2V3OGQrM2c4bWNIWEQ5YUZOaFNZTUY4TmVSNERBK1FPTDVPNWtmSkZGU3V5YUkrZXlmRjM2cXV2SGYwZ1F5d3dtTHBcL0tJenlNZFFyd3BaNU53YjFQTWZLTXd0XC8rOXZ1OGVqWDdMNHJQUnY5Y0kycmg0MU10KzJcL2VGM2VkVFQ2MUE1MHl2IiwibWFjIjoiOTBmZjlmNTRiNTI0ZDUxN2Q0MGE2Y2VjNWM2MmFjZWU2YzAxZThkZGY4NmYwMzEzMjRiZWI5N2Y3NWVhOGM0NiJ9

giáng xuống má của cô khiến cô đau đớn:

Ads
';
Advertisement