“Tiểu Kiệt!”
Ngay khi đó bà nội của anh vui vẻ đi vào và chứng kiến một màn trước måt.
Uyển Đình nhanh chóng nhảy xuống bàn tránh xa anh ra, còn Lăng Kiệt tự nhiên lấy một miếng trái cây trên bàn đó rồi đưa vào miệng nhai.
“Cháu làm gì trong này vậy?” Bà ngạc nhiên khi thấy anh có mặt ở đây nên mới hỏi.
“Cháu xuống chưa thấy bà nên vào đây kiếm chút đồ ăn thôi ạ!”
Anh chỉ tay vào mấy đĩa trái cây đặt trên bàn rồi trả lời bà một cách thản nhiên như chưa có chuyện gì.
Uyển Đình thì cúi mặt xuống đất không dám nhìn thẳng vào bà nội.
Bà nội tuy năm nay đã hơn bảy mươi rồi nhưng vẫn còn rất minh mẫn, chỉ cần thấy qua thì liền biết hai người bọn họ chắc chắn có gì đó.
Cô gái này hôm nay đến làm thay một người làm bị bệnh, nhìn qua rất
xinh đẹp, chăm chỉ, lại còn nấu ăn rất con bà rất ưng ý.
“Tiểu Kiệt, cháu là đang ức hiếp cô gái xinh đẹp này sao? Khách của bà cháu không được tùy tiện đâu đấy!”
Bà nói xong ngay lập tức khiến Uyển Đình giật mình hoảng loạn, cô sợ đến nỗi muốn ngay lập tức rời khỏi đây.
Ánh mắt Lăng Kiệt vẫn hiện rõ ý cười không hề phản lại ý mà bà nói.
Sau đó lại liếc nhìn Uyển Đình bằng ánh mắt khác lạ.
Bà nội anh lần đầu nhìn thấy anh vui vẻ thoải mái như vậy khi gặp một người con gái, nên bà rất mừng khi thấy vậy, liền chạy đến bên cô nói: “Làm xong đồ ăn rồi sao, xong rồi thì ra ngồi ăn với ta nào!”
“Dạ không được đâu ạ!”
“Sao lại không được? Đừng ngại ngùng gì cả?”
Bà không đợi cô nói gì thêm, liền kéo tay cô ngồi vào bàn, bả để cô ngồi bên cạnh anh nữa.
Do hôm nay đến làm thay mẹ của Diệp Linh nên cô không dám từ chối lời đề nghị nào cả, sợ nhà chủ sẽ phật lòng mà gây khó dễ với mẹ của cô ay.
Vì vậy cô phải cam chịu nghe theo bà mà ngồi xuống bên cạnh Lăng Kiệt.
Từ khi cô ngồi ăn cùng bà và anh thì ba cười mãi không thôi, cảm giác có “cháu dâu” thật là phấn khởi, không biết bà đã mong ngày này đến như thế nào rồi:
“Nào mau ăn nhiều vào!” Bà cười rất rạng rỡ mà nhắc nhở cô ăn.
Nhưng Uyển Đình vẫn rất ngại ngùng nên chưa dám động đũa, bỗng nhiên Lăng Kiệt đưa đũa gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô, rồi mỉm cười nói:
“Cô nếm thử đi, bình thường tôi rất thích ăn món này!”
Cô ngồi đơ người khó hiểu, anh ta hôm nay là uống nhầm thuốc hay bị ai nhập vậy? Sao bỗng nhiên lại lật mặt quan tâm đến cô?
Cô thật sự không thể hiểu được người đàn ông này đang muốn làm cái gì, thật sự không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của anh ta cả.
“Tiểu Kiệt, hai đứa thật sự quen nhau sao?” Bà nội đang ăn thì bỗng
nhiên nhìn anh hỏi.
“Dạ vâng!” Anh bình thản thừa nhận.
Bà càng thích thú hơn mà hỏi tiếp:
“Thế quen là quen như thế nào, quan hệ ra sao?”
“Kiểu quan hệ mà như bà đang nghĩ đó!”
Uyển Đình mới cầm muỗng uống một hớp canh nhưng chưa kịp nuốt đã suýt phun ngược ra và lời nói của anh.
Cô họ họ liên tục nên anh cũng vòng tay ra sau vuốt lưng cho cô một cách đầy quan tâm:
“Ăn từ từ thôi, không ai dành của em đâu, làm gì mà vội vậy?”
Lăng Kiệt nói xong còn lấy khăn lau miệng cho cô, bà nội anh lúc này đã
vui đến đôi môi cười mãi không thể ngừng được nữa rồi.
Còn Uyển Đình thì xấu hổ cầm lấy chiếc khăn từ anh rồi nói:
“Để tôi tự làm được rồi, cảm ơn!”
Lăng Kiệt lại nhìn cô một cách trìu mến, Uyển Đình mơ hồ bỗng nhiên rợn cả gai ốc. Bữa ăn diễn ra trong không khí đầy gượng gạo, cô cứ luôn lo lắng thấp thỏm còn bà nội anh cứ ngồi một bên hỏi han cô rất nhiều điều, cô nói chuyện với bà rất hợp và vui vẻ, cũng không quên nhiệm vụ là tới đây làm thay việc cho mẹ của Diệp Linh.
Cũng khá lâu cô chưa được ngồi ăn một bữa cơm gần như là gia đình
như thế này nên tâm trạng cô có hơi chùng xuống. Nhìn bà nội anh cứ luôn quan tâm hỏi han cô làm cô nhớ đến mẹ cô rất nhiều, trong lòng đầy mất mát.
Nhưng cô vẫn nói chuyện với bà rất tự nhiên và thoải mái, như đang nói chuyện với mẹ của cô vậy.
Ăn uống xong xuôi, cô cùng người làm mắt đầu dọn dẹp bưng đồ vào phòng bếp.
Lăng Kiệt đi đến kéo cô qua một góc ép sát cô vào tường, hành động hôm nay của anh thật sự rất kỳ quái.
Uyển Đình nhanh chóng kháng cự hành động của anh:
“Anh lại muốn tính kế gì tôi nữa?”
“Vì sao phải làm vậy?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất