“Nhiều nhất ba ngày nếu còn không tìm được người phù hợp nữa thì cứ sắp xếp đồ của mình rời khỏi Lăng thị đi!”
Ông ta nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ như tìm được ánh sáng vậy, liên tục cảm ơn anh rồi hứa nhất định sẽ không làm anh phải thất vọng, sau đó cúi xuống nhặt tài liệu dưới đất rồi cúi đầu bước nhanh ra ngoài, thoát khỏi không khí bức người kia.
Đúng là sợ chết ông ta rồi mà! Chủ tịch ở đây một khi đã nóng giận thì ai
cũng phải sợ rét run người.
Còn Lăng Kiệt ở trong phòng hiện tại đang ngồi trầm ngâm, đưa tay mở ngăn kéo ra thì thấy mấy lọ thuốc bác sĩ riêng kê đơn cho anh về chứng bệnh này. Anh không hiểu tại sao nhiều năm như vậy cái kí ức ấy đau khổ đó cứ ám ảnh anh mãi không tha, anh cũng không biết nên làm như thế nào để kiểm soát hành vi của mình mà không cần phải dùng thuốc đây, bởi vì anh rất ghét phải uống thuốc.
Lăng Kiệt nhìn lọ thuốc một lúc sau đó đóng sập ngăn kéo lại.
Anh mở máy tính lên xem qua vài bài báo về thị trường rồi đột nhiên nhớ tới Tiểu Thiên, rồi nhớ đến việc cậu bé đã đưa cho anh tài khoản Weibo của Uyển Đình, anh hơi tò mò nên mới nhấc điện thoại mở vào xem.
Tại vì Uyển Đình để chế độ chỉ có bạn bè mới xem được trang cá nhân của cô, cho nên anh đành phải gửi lời mời kết bạn với cô thì mới có thể bấm vào xem được trang cá nhân của cô.
Hình đại diện cô cũng không để hình mặt mà chỉ để hình một bức tranh, Lăng Kiệt nhìn bức tranh này chợt suy nghĩ gì đó rồi lại thôi.
Anh trầm ngâm xong thì quyết định bấm gửi lời mời kết bạn với cô, để xem cô gái này đang giữ bí mật gì mà luôn khiến anh quan tâm đến vậy. Trong lời mời kết bạn thì anh chỉ ghi là bạn của Tiểu Thiên mà thôi. Ngay sau đó, Lăng Kiệt lại bỏ điện thoại qua một bên rồi tiếp tục ký mấy bản hợp đồng đang cần gấp.
Nhưng kỳ lạ chính anh cũng không ngờ là bản thân cứ thỉnh thoảng bất giác lướt mắt qua chiếc điện thoại như trong chờ điều gì đó.
Bất kể có một tiếng chuông thông báo nào anh cũng luống cuống cầm lên xem ngay.
Nhưng lúc biết được không phải lời đồng ý của cô thì cảm thấy rất bực bội và tức giận vô cớ, và người lãnh đạn là những nhân viên vô cơ làm sai mấy lỗi nhỏ của anh, để anh trút giận.
Uyển Đình bên này đã nấu xong đồ ăn cho con trai, cô còn mời mọi người trong phòng cùng ăn, tài nấu ăn của cô quả thật rất tuyệt vời, khiến ai cũng tấm tắc khen ngon.
Điện thoại cô bỗng nhiên có tiếng thông báo, cô bật lên xem thì nhìn thấy một lời mời yêu cầu kết bạn, đây là ai vậy, cô thì không có thói quen kết bạn với người lạ. Mà hình như cô cũng không biết người này.
Bấm vào xem thì thấy trang cá nhân của anh ta hoàn toàn chẳng có gì, trong lời mời kết bạn lại có dòng chữ ghi là bạn của con Tiểu Thiên nên cô mới thấy kỳ lạ, có chút để tâm.
Uyển Đình định bấm nút xóa không đồng ý, nhưng Tiểu Thiên tinh mắt biết là cô tính làm gì nên nhanh chân đến bên cạnh cô giật lấy điện thoại rồi nhấn xác nhận, sau đó thì đắc ý cười lên một cách rất vui vẻ.
Thắng nhóc lém lỉnh này là đang mưu mô gì đây, cô nhíu mày nhìn nhóc xem xét.
"Ting... Ting..."
Lăng Kiệt nghe thấy tiếng chuông thông báo liền nhanh tay với lấy điện thoại với tốc độ nhanh như chớp nên suýt làm rơi điện thoại.
Lần này thì không làm anh bực dọc nữa vì đúng là Uyển Đình đã đồng ý kết bạn rồi, tâm trạng đang kỳ cục lúc nãy của anh đã hoàn toàn biến mất.
Anh nhanh tay lướt xuống trang cá nhân cô xem cô đăng những gì. Nhưng đổi lại cũng chỉ có mấy tấm hình tự sướng, điều quan trọng là cô không hề đăng một tấm hình nào chụp Tiểu Thiên cả.
Vậy là sao chứ? Rõ ràng trong điện thoại của Tiểu Thiên thì lại có nhiều hình của hai người chụp chung với nhau rất thân thiết, nhưng ở trên Weibo cô lại không để tấm ảnh nào có mặt Tiểu Thiên cả.
“Lâm Uyển Đình ... rốt cuộc cô là người như thế nào chứ, đang có bí mật gì che dấu sao?”
Lăng Kiệt bỗng dưng cảm nhận bản thân đang quan tâm một cách vô cớ đến cô rồi, phải chăng là do nụ hôn ngọt ngào của ngày hôm đó không? Chết tiệt anh không biết mình bị làm sao nữa, không biết vì sao lại để tâm đến một người phụ nữ như vậy.
Tiểu Thiên ăn uống ngon lành xong lại ngoan ngoãn ngồi chơi xe điều
khiển, chuông điện thoại của Uyển Đình lại vang lên, là Diệp Linh. Cô bắt
máy lên:
“Diệp Linh, hôm qua chị xin lỗi em.”
“Uyển Đình! Không sao! Chị giúp em làm một chuyện được không?”
Diệp Linh vội vàng ngắt lời cô, giọng nói rất lóng ngóng mang vẻ khẩn
cầu.
tại đang làm giúp việc cho một gia đình, nên bây giờ đi gấp như vậy mà không nói trước thì không ổn chút nào ...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất