Doãn Thừa nghe Lâm Tuyết Đình nói xong thì lập tức cảm thấy ghen tức, khó chịu trong lòng. Còn Lâm Tuyết Đình thì vẫn với nụ cười gian xảo đó ở trên môi cùng với ánh mắt thâm hiểm cực độ.
Lâm Tuyết Đình cố tình nhắc anh ta về chuyện Uyển Đình từng ngủ với người đàn ông khác.
Doãn Thừa thu lại cảm giác đó rồi thấy hơi hối hận vì Lâm Tuyết Đình đang mang thai, thế nên anh ta kìm lòng lại rồi nắm tay Lâm Tuyết Đình rời
đi.
Gặp mặt hai con người ghê tởm Lâm Tuyết Đình và Doãn Thừa kia, cô cảm thấy rất cụt hứng, tâm trạng bỗng nhiên lại chùng xuống.
Cô lại nhớ về những chuyện mệt mỏi trước đây. Doãn Thừa hay ghen bóng ghen gió, nhưng bản thân anh ta lại bắt cá hai tay, lúc yêu cô mà vẫn còn dây dưa với Lâm Tuyết Đình, anh ta cũng chẳng phải hạng người gì tốt đẹp cả, nên cô cũng không đau lòng hay hối tiếc gì.
Cả người cha Lâm Hào mà cô từng tôn trọng yêu quý nữa, lúc trước cổ
găng nịnh bợ mẹ và ông ngoại cô giao gia tài của họ cho ông ta.
Lúc đạt được mục đích, bệnh tình của mẹ cô phát tác nghiêm trọng thì lại chẳng thấy mặt mũi ông ta đâu.
Uyển Đình không biết nên xoay xở như thế nào nên mới nhịn nhục cầu xin ông ta giúp đỡ.
Vì cô nghĩ ông ta phải còn chút tình cảm cha con với cô, thế nhưng Lâm Hào đều không một chút quan tâm, lại còn mắng chửi cô là đồ phụ nữ lăng loạn, không biết giáo dưỡng, vô sỉ lên giường với đàn ông lạ.
Ông ta chẳng hề giúp đỡ gì để chữa bệnh cho mẹ cô cả nên bà mới không trụ nổi mà qua đời.
Kể từ khi đó, tâm can Uyển Đình đã tự thể là một ngày nào đó sẽ để cho mấy người bọn họ nếm trải cảm giác đau đớn hiện tại của cô và mẹ cô, cô sẽ đích thân lấy lại tất cả những gì mà bọn họ đã lừa gạt ông ngoại và mẹ của
cô.
Ở phía bên này, dì Trần đang dắt Tiểu Thiên đi bộ cho thoải mái vì trong phòng bệnh không khí khá bức bối.
Bỗng nhiên tình cờ đi ngang qua thì chứng kiến những chuyện xảy ra Uyển Đình lúc nãy. Cậu bé thấy Lâm Tuyết Đình và Doãn Thừa thì kết luận được rằng hai người này vốn dĩ chẳng phải người tốt.
Tiểu Thiên nhìn bóng dáng mẹ tức giận bỏ đi, đoán chắc mẹ bị bọn họ y đông mà ức hiếp yếu. Ánh mắt của cậu bé tuy nhỏ nhắn dễ thương nhưng khi tức giận nhìn chăm chăm vào Doãn Thừa và Lâm Tuyết Đình cũng khiến dì Trần phải ngạc nhiên sau đó hơi sợ hãi.
Tiểu Thiên thật sự muốn bảo vệ mẹ Uyển Đình, nên phải nhanh chóng tìm người bảo vệ cho mẹ thôi, vì cậu còn quá bé nên không thể đảm nhận trọng trách này được. Mẹ cậu xinh đẹp tài giỏi như vậy chắc chắn tìm người bảo vệ cho mẹ sẽ rất đơn giản thôi.
Dì Trần bây giờ liền dắt tay đưa cậu bé quay trở lại vào trong phòng bệnh. Trên đường đi vào thì vô gặp Lăng Kiệt.
Cậu bé ngay lập tức cảm thán, chú này thật là cao lớn, còn tỏa ra khí thế bức người như vậy, cậu thầm nghĩ người như thế này chắc chắn sẽ bảo vệ được mẹ Uyển Đình của cậu.
Lăng Kiệt hôm nay đến bệnh viện là vì có hẹn với bác sĩ riêng, vì vậy nên mới có mặt ở đây. Bệnh của anh ngày càng không thể kìm hãm, lúc nổi giận sẽ rất khó để kiềm lại, thế mà lại không nghe lời khuyên của bác sĩ riêng, anh không muốn uống thuốc.
“Này Lăng Kiệt, nếu cậu cứ cố chấp không chịu uống thuốc điều trị như thế này thì bệnh tình của cậu sẽ ngày càng nghiêm trọng, chắc chắn ngày càng không thể kiềm lại được đâu. Sẽ gây tổn thương cho cậu lẫn cả người khác đó!”
Lăng Kiệt vẫn lạnh lùng trả lời:
“Tôi vẫn còn chịu được, không sao đâu, sẽ kiềm chế được!”
Bác sĩ lại thở dài, cứ nhìn vào tờ kết quả kiểm tra tâm lý của anh mà ngán ngẩm:
“Cậu đừng có mà cố chấp nữa được không? Lúc mà cậu nổi cơn tức giận thì cậu sẽ gây tổn thương rất lớn cho người khác, cậu uống thuốc điều trị càng sớm thì sẽ càng hiệu quả!”
Nhận lại chỉ là sự thờ ơ của anh thì cậu bác sĩ lại xuất chiêu:
“Cậu mà không chịu uống thuốc điều trị thì tôi sẽ gọi ngay nói với bà cậu đấy!”
Lăng Kiệt cũng chẳng quan tâm mấy, đang quay người định rời đi thì Tiểu Thiên đã lon ton chạy đến, cậu bé bật cười chê anh:
“Hahaha chú này cao lớn thế này rồi mà còn sợ uống thuốc, chú không
ngoan như Tiểu Thiên rồi, Tiểu Thiên rất dũng cảm đó, không sợ uống thuốc
như chủ đâu!”
Cậu nói xong còn thích thú vỗ tay cười:
“Mẹ nói không uống thuốc sẽ tiếp tục bị bệnh, chú không nghe lời của
chú bác sĩ là chú chẳng ngoan bằng cháu rồi. Chú phải uống thuốc đi
chứ!”
Lăng Kiệt nhíu mày khi nhìn thằng bé này khá giống như phiên bản thu
khi Tiểu Thiên chê bai anh, anh lại không thấy khó chịu, mà còn cảm giác rất quen thuộc. Chẳng lẽ là...?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất