Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Anh lướt xem bài đăng mới nhất của cô chính là dòng trạng thái gửi tới người những fans ban nãy. 

Tình cờ thấy được một bình luận cô trả lời một bạn fan kia, cô bảo mình vừa về nước. 

Nhớ lại hồi đó, bà nội của anh đột nhiên mắc chứng bệnh hay phiền muộn, cả ngày tinh thần đều rất mệt mỏi. 

Anh đã mời rất nhiều bác sĩ và cả bác sĩ tâm lý giỏi nhất rồi nhưng vẫn không có tí hiệu quả nào, bà của anh ngày càng u sầu thêm. 

 

Điều này khiến Lăng Kiệt rất lo lắng. Thật may mắn khi đó, khi bà quản gia đang nghỉ ngơi rồi lướt i*******:, bà ấy có theo dõi một tài khoản tên là Ái Thiên. 

Tài khoản này dường như rất nổi tiếng, đa số toàn là đăng về những bức tranh và video cô vẽ tranh. 

Chỉ có điều là cô chỉ quay có mỗi đôi tay của mình khi đang vẽ hay làm 

video, chưa một ai từng nhìn thấy mặt của chủ tài khoản Ái Thiên này. 

Nhưng dựa vào đôi tay thì nhiều người chắc rằng Ái Thiên là phụ nữ. 

Đương nhiên là rất nhiều người tò mò về gương mặt và xuất thân của cô, nhưng cô ấy vẫn không hề để lộ khuôn mặt mình. 

Mọi chuyện không làm cho Lăng Kiệt để tâm cho đến khi, cho đến khi có một lần bà nội anh bỗng nhiên ngồi bên cạnh bà quản gia xem mấy video truyền cảm hứng về tranh của Ái Thiên. 

Trong bà lúc này rất chăm chú và không còn bực dọc nữa. 

Bà có vẻ rất hứng thú với cô gái có tài năng hội họa này, nên ngày nào nữa bảo bà quản gia phải mở video và bài viết của cô lên cho bà xem. 

Dần dần nhờ những thú vui tao nhã đó mà bà đã không còn chứng bệnh khó ở nữa, tâm tình cũng rất thoải mái. Lăng Kiệt cảm thấy rất nhẹ lòng khi và đã khỏi bệnh và thầm cảm ơn người chủ tài khoản đó. 

Lăng Kiệt cun đã cho người đi tìm cô nhưng vì chỉ thấy được đôi tay, với lại cô đang ở nước ngoài nên không dễ gì tìm được. Thế nên từ khi Ái Thiên khóa tài khoản thì anh cũng không nhớ đến chuyện đó nữa. 

Nào ngờ hôm nay Ái Thiên đó lại mở lại tài khoản, trong đầu Lăng Kiệt bỗng nhiên lướt qua một suy nghĩ gì đó khi nghĩ đến đôi bàn tay của Ái Thiên kia, nhưng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng được anh dập tắt đi. 

Uyển Đình bây giờ đang ôm con trai ngủ rất ngon, bên ngoài khung cảnh khá tĩnh, lặng, ánh trăng dịu dàng chiếu qua cửa sổ đến mẹ con cô. Sáng sớm hôm sau, những tia nắng ấm đã thay cho màn đêm lạnh lẽo ở bệnh viện. 

Ở phòng bệnh phát ra những tiếng cười đùa. Giọng nói non nớt của Tiểu Thiên làm cho cả phòng ai cũng tâm trạng vui vẻ: 

“Tiểu Thiên hỏi các cô các chú một câu đố nhé, A và B đang cùng nhau lên núi, một lúc sau thì A B xuống núi, cô chú đoán xem còn bao nhiêu người 

ở trên núi ạ?” 

“Sao cháu đố dễ vậy, tất nhiên là không còn ai cả rồi, A B xuống núi rồi cơ mà!” 

rồi!” 

“Teng tèng ... Sai rồi! Vẫn còn “và” ở trên núi nhé! Haha cô chủ bị lừa 

Tiểu Thiên cười vui vẻ khi lừa được mọi người, ai nấy cũng đều khen thằng bé thông minh quá! 

Uyển Đình thấy thế cũng cảm thấy vui theo, con trai cô đúng là lém lỉnh mà, ai nhìn cũng yêu quý. 

Tiểu Thiên nghe bản thân được khen lại vui vẻ nói tiếp: 

“Mẹ Uyển Đình của Tiểu Thiên còn giỏi hơn Tiểu Thiên nữa đấy ạ, mẹ Uyển Đình nấu vẽ tranh cổ điển rất đẹp, còn làm biên tập viên nữa đó!” “Là thật à?” 

Uyển Đình cười cười đáp: 

“Cũng bình thường thôi, thằng bé đang nói quá lên đó!” 

“Cô cứ thử mẽ cho chúng tôi một bức xem như thế nào đi!” 

“Đúng đó, cô vẽ đi nào!” 

Nghe mọi người muốn chiêm ngưỡng như vậy, cô cũng không dám từ chối, nên Uyển Đình đồng ý lấy một vài tấm bìa và bút chì của Tiểu Thiên ra vẽ tạm vì cô không tiện đem theo đồ vẽ tranh. 

Trong lúc cô vẽ thì mọi người xung quanh kể cả Tiểu Thiên đều rất chăm chú ngồi yên lặng quan sát cho cô yên tĩnh để vẽ. 

Tác phẩm cuối cùng cũng hoàn thiện, cô vẽ lên phong cảnh yên cả ở ngoài cửa sổ bệnh viện. 

Bức tranh nhìn vào rất có hồn, lại thoáng một nét buồn nào đó khiến người xem bị cuốn hút lạ thường dù nó chỉ là một bức tranh chì đơn giản. 

Uyển Đình nói chuyện cùng mọi người xong cô đi xuống nhà ăn đề 

mượn chỗ nấu cháo cho Tiểu Thiên. 

Không ngờ cô quá xui xẻo khi đi lại đụng mặt với Lâm Tuyết Đình, nhưng 

cô coi cô ta là người tàng hình vậy. 

Lâm Tuyết Đình đâu thể cho cô đi dễ như thế được, chỉ cần nhìn thấy cô 

thì cô ta lại muốn giở thói bôi nhọ làm nhục cô. 

“Trời ai đây? Không phải là đại tiểu thư của Lâm gia cao ngào, khí chất một thời đây sao?” 

eyJpdiI6ImRqeGlrTkpFbWhZcXZzcERiWWlxZkE9PSIsInZhbHVlIjoiM3ErSDdaNkR5a3Z1eGY1aHZ3ZVgybnB6Vk1rSlo3QWpOQmZKY3BtMFNyMDhMRlBXbFU4djM4UUN4WE5KdW5JS3ZPVHVERWM4M2VtRkNJczV4dTVOWlJmMjl4VGdMZjJlcUpFRFozamVEV25BVzVkRXRCN2hBSDd6SnhIZ0lreFMydlo3Y2s0N20xdUlCclhtNVNXeWdCQjlkYkladFJ1RmgxSGJYUFlJTVFTVVJQcG5zdFNFUHRTRWl2V1l5R2lUZmhhNmxuSWdrUjZYeEpUbmtVbE5sVHJwK1pxS2JoTHY2eWdwRVJQbGpjVT0iLCJtYWMiOiJjNTk1NjFiNWQxYjY0OTM4NTA0OGYzMmRhZWFkYzM5ODEyOTFmYWJmYThiNWE2MDI4MjA0YWU0MzdlNzQzNWZjIn0=
eyJpdiI6Im9pR2RaYVhidWU3d2QzRW41d25jd3c9PSIsInZhbHVlIjoic0Vyc0N0VnlXNWRlenp1Q0tTekplM3ErV3BkY3BSY1F4bG1oTEg0dG9TZ2VaV1RIOHJyTHR3d05wSmpDRWh4V2E4aTlMQ25hTVhRV0xzU05rOW5IS3FNbVFEOW9SWXNiajFneHJUa2pRNDYxRE9YdGQ2U3F3b29nd1wvaUhmU3hzVTQzMlNnZUI0TVFJOXRUXC85M2VsbWErRGxLOEYrSDhUWDcySVBJVURLeWI5QWZiNXZoc0hBM3JBOFwvZlU3MUhhVVI5dzQ5RnVaaFpWSGZWRW00VTE4b0hTR0NhQmhDTnZsYW9QWTBqUHlnWT0iLCJtYWMiOiJjMzI0ZTE2NmEyZTI4MjdlZDRkMTdhNzI5YjM1OTE3M2I0OGMxM2M3YjFmZTM5MTEzZDc1ZTcxYzc5MWMyNTc0In0=

không cho cô đi tiếp:

Ads
';
Advertisement