Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

“Mau cởi quần cho tôi!” 

Cô nghe xong cũng đơ người: 

“Cái gì ...?” 

Không lẽ anh ta định muốn 

... 

Suy nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu cô, cô liền hoảng hốt lo lắng không ngừng, không khí ở đây bây giờ rất tĩnh lặng và khoảng cách giữa cô và anh ta lại sát nhau như vậy. 

Nghe thấy tiếng cô thở gấp gáp lo sợ, anh nhếch môi đoán được trong 

 

đầu cô rốt cuộc đang nghĩ đến cái gì rồi: 

“Cô đang nghĩ lung tung gì vậy?” 

“Chẳng phải là tôi đã giải thích với anh rồi sao, tại sao anh còn muốn làm khó tôi nữa vậy. Chuyện đó tôi không hề muốn nó xảy ra, thực ra là do hôm nay tôi bị đến tháng mà không biết, mỗi tháng phụ nữ đều sẽ bị ra máu như vậy, không may là trúng vào lúc anh cứ giữ khư khư tôi ở trong người. 

35 

Thấy anh trầm ngâm, cô đánh liều nói tiếp: 

“Vậy thì sao có thể hoàn toàn đổ lỗi cho tôi được chứ đúng không nào? Chẳng phải là tôi cố ý muốn làm bẩn quần của anh đâu là bất đắc dĩ đến tôi cũng không biết đó thôi ..” 

Uyển Đình luống cuống giải thích, cô thầm nghĩ anh sẽ chẳng ác ôn đến nỗi lại bắt cô cởi quần cho anh ta nữa chứ? 

lại: 

Thế nhưng Lăng Kiệt vẫn không quan tâm, anh lại lạnh lùng nhấn mạnh 

“Nhanh cởi cho tôi!” 

“Hừ ... Anh tại sao lại không chịu nói lý lẽ như vậy? Rốt cuộc là anh muốn hành tôi đến lúc nào nữa đây?” 

Cô đã quá sức mệt mỏi để chạy trốn hay giải thích gì rồi, có giải thích anh ta cũng đâu có nghe đâu! 

Không lẽ anh ta lại đi chấp nhất không tha cho cô vì cô đến tháng sao? Thật là điên rồi mà! 

“Tôi không cần biết lý do gì hết, hiện tại tôi cảm thấy nó rất bẩn. Tôi không muốn động vào, cô nhanh cởi ra cho tôi!” 

Nghe Lăng Kiệt nói xong cô giật mình, càng lo lắng hơn, nhưng nghĩ lại thì lúc này cô không nên chống đối hắn, thì mới có thể an toàn thoát thân được. 

Uyển Đình đành phải nhẫn nịnh nhìn xuống khoá quần anh quan sát, rồi đồng ý cởi quần cho tên điên khùng này. 

Đôi tay mảnh khảnh của cô khẽ run rẩy chạm vào khóa quần của anh, nhưng khổ nỗi cô lại xui xẻo gặp vấn đề với cái thắt lưng của anh, không hiểu sao ngay cả thắt lưng của anh ta cũng chèn ép cô, tại sao lại khó mở như vậy? 

Loay hoay một lúc nhưng không được, cô liền nhăn mặt mất kiên nhẫn, ánh sáng ở trong đây lại yếu ớt, Uyển Đình có cố gắng thế nào thì vẫn không biết cách tháo thắt lưng ra. 

Còn Lăng Kiệt thì chẳng có dấu hiệu gì là muốn giúp đỡ cô cả, anh chỉ đứng im và nhìn xuống quan sát cô gái đang loay hoay kia. 

Còn cô thì vừa cố gắng mò, vừa thầm chửi rủa ba đời nhà anh, toàn chỉ biết ức hiếp người khác là giỏi, đàn ông gì mà nhỏ nhen, lại đi ức hiếp vô lý với một cô gái như cô, anh ta thấy cô quá lâu còn mở miệng hối thúc: 

“Sao cô chậm chạp vậy? Làm nhanh lên đi! Tôi không muốn tốn thời gian vô ích với cô!” 

Uyển Đình lườm khinh bỉ anh một cái, cái gì mà không muốn tốn thời gian vô ích với cô, ai kêu anh ta phải tốn thời gian với cô chứ? Chắc cô cần lắm sao? 

Vì cúi lưng xuống trong một thời gian dài quá mỏi nên cô mới hạ người quỳ xuống, ánh mắt cô ngang tầm với thắt lưng của anh, cho dễ làm việc. 

Cô thì đang uất ức bất lực với việc tìm cách tháo thắt lưng, còn Lăng Kiệt ở góc độ này thì cảm thán là nhan sắc của cô quả thật không đùa được. 

Từ trên nhìn xuống, đập vào mắt anh là hàng mi cong vút kiều diễm phủ trên đôi mắt tròn đen của cô, làn da trắng hồng vì có chút run rẩy và tức giận nên mặt cô ánh lên những tia ửng hồng rất dễ thương. 

Tiếp theo đó là sống mũi cao vút và thẳng tắp khiến bao người phải ganh tị, tiếp đó là đôi môi ửng hồng dường như chỉ được đánh lên một ít son dưỡng nhưng vẫn khiến bất kỳ người đàn ông nào khi nhìn vào cũng muốn chiếm hữu làm của riêng. 

Ngay lúc mọi việc đang diễn ra trong căn phòng của anh với bầu không 

khí hết sức gượng gạo, thì một nhân vật không mời mà đến xuất hiện và tiến 

vào biệt thự của Lăng Kiệt. 

Đó là Lâm Thiên, một trong số những người bạn của Lăng Kiệt. 

Vì sự việc bất ngờ xảy ra ở quán bar khiến Lăng Kiệt mất vui bỏ về. 

Thế nên anh ta đến đây để thay mặt cho cả mấy cô cậu thanh niên ở 

trong phòng bar đó hỏi thăm xem tình hình của anh đang như thế nào. 

Người làm ở đây biết đây là Lâm thiếu gia, bạn của thiếu gia nhà họ nên 

không có ý định ngăn cản lại. 

Nhưng ông quản gia còn chưa kịp nói với anh ta sự việc đang xảy ra trên 

lầu thì anh ta đã vội vàng chạy tót lên lầu một cách tự nhiên. 

eyJpdiI6ImpPYzY3VVNDOVZJZjJTTEx4S3Q2ckE9PSIsInZhbHVlIjoiV2w2cWMrdUh0UFNRM2Z3bzVyTU1qSE1BTVwvc2tCUEVZTVRvYkp5cDBMcnV4Mis4YWM2ZkxlSHA4OGt1OEFoNVhNS2xCWGNac014RHFMV1J4RTdScysxUHorT2RxXC9rZURjd09qdzhTVE03VDhlbnNxc2xEd0lIN3hDQ21yajdmNjZVOElJV2tVTWNSTDg3NksxXC9ia2VyN1d3TFN2Z3FBNjBqVVcwSDVHNDFFPSIsIm1hYyI6IjE4NjQwOWRmZThlZWY3ZGZkNjQ0ZDdlYjhlZTc2YzZlZTlmM2UxY2YxNTJlOTg5NzFkNjQxMTIwNjI1OWEyOTcifQ==
eyJpdiI6IlwvU0tIbGtJMkhGc3U1aXBPbVZWNURRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpVdTRXcjRWYXcrNUNocjdCRnlrXC9Wb0xhU015OUgxV2JXV1VHT3NrbnlGVVZTSnVMUzBkRUszODNUSjlYOXdnQUFEelwvbjlYcGZXTFVka2RhdDVJQWsrUkRuV01LTnpSV1JpUVBnM1k3c25lY2FnVzhWb05wVEdpQkZQalwvKzdZaXJQWlB3R1dIcG5PZUNcL2hURzREWjErbkNZT25wQmZwVElnMnJHOGFoOU5MV3FJTlhSc1FEUTVMc1AxVlwvd2duV0hNdEhNOStoT1RxWVFQWm1Bc21lSXE3TWRrMjNyTHBjY2wzbVlIMUE1Zz0iLCJtYWMiOiI5Y2Y1ZGZiMmZhM2FlMjdhNmZiZDkxNGRmMDhmYWMxZmMyYmIyZTdkZmE5NWYwNGRjNjMwZmIyZjNlMDEzN2U1In0=

thú vị.

Ads
';
Advertisement