“... Toàn thân anh ta luôn toát lên một vẻ đẹp nam tính, quyến rũ, đầy thần bí, chắc chắn có rất nhiều phụ nữ muốn lao vào cho mà xem. Đến mình mà còn bị thu hút vậy mà ...”
“Sao thế? Biết sợ rồi hả?” Lăng Kiệt khế đảo mắt qua liếc nhìn chút biểu cảm khó đoán của cô.
Uyển Đình biết bản thân nhìn lén đã bị phát hiện, liền lập tức xấu hổ mà thu ánh mắt lại, nắm chặt hai tay với nhau.
Khóe môi Lăng Kiệt nhếch lên cười, rồi nhanh chóng thu lại và tiếp tục
nghiêm túc lái xe.
Đến một ngôi biệt thự rộng lớn và nguy nga, anh đánh vô lăng rẻ vào đó. Ngôi biệt thự phát sáng trong màn đêm càng thêm vẻ đẹp lộng lẫy hơn, rất bắt mắt và sang trọng.
“Xuống xe đi!” Anh lạnh giọng lên tiếng khiến cô đang ngơ ngác nhìn ngôi biệt thự phải quay lại thực tại.
Uyển Đình lại lo lắng bước xuống, ngay lập tức Lăng Kiệt đi tới gần cô kéo tay cô vào bên trong biệt thự, giao cô cho quản gia:
“Chuẩn bị thay đồ cho cô ấy đi!”
Quản gia cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lăng Kiệt đưa Uyển Đình về đây nhưng rất nhanh đã không nghĩ ngợi mà đồng ý thực hiện lệnh của Lăng Kiệt.
Uyển Đình cũng ngơ ngác mà quan sát xung quanh, nội thất ở đây thực sự đều là đồ đắt tiền, còn là hàng bản giới hạn, vừa nhìn vào đã biết được sự xa xỉ và quý phái như thế nào rồi.
“Tiểu thư xin hãy đi theo tôi ạ!”
Giọng quản gia cất lên làm Uyển Đình thoát khỏi mấy cái suy nghĩ đó rồi đi theo quản gia lên lầu.
Đi được một hồi quản gia đưa cô vào một căn phòng tràn ngập quần áo của phụ nữ, tất cả đều rất đẹp và quý phái, đây còn là những mẫu mới nhất bản giới hạn của các thương hiệu thời trang nổi tiếng khiến bao nhiêu cô gái mong ước được sở hữu.
Uyển Đình càng kinh ngạc hơn, khi cảm giác mình như lạc vào thế giới của một vị công chúa được ăn sung mặc sướng vậy.
Cô quan sát một hồi thì nhìn vào tủ quần áo đó, rồi lại cảm thấy có gì đó không hợp lý lắm. Lăng Kiệt đưa cô tới đây là có ý gì chứ, lại còn đưa cô đi thay đồ đàng hoàng nữa. Không phải là muốn trừng phạt cô hay sai, rốt cuộc là anh ta đang mưu tính điều gì?
gia:
Uyển Đình không an tâm lắm nên từ chối thay đồ, cô nói với quản
“Xin lỗi, không cần đâu, tôi sẽ thấy thoải mái hơn nếu mặc đồ của mình!
Nghe cô nói vậy thì quản gia chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt liếc
qua một lượt như dò xét gì đó. Quan sát được Uyển Đình là cô gái có nhan sắc đầy cuốn hút và ngũ quan hoàn hảo quản gia lại mỉm cười đáp lại cô:
“Thưa tiểu thư, thiếu gia nhà tôi đã căn dặn tôi đưa tiểu thư đi thay đồ, tôi cũng chỉ là làm theo lời dặn của cậu ấy thôi, xin cô đừng làm khó lão già này như vậy!”
CÔ!"
Uyển Đình lại tiếp tục định từ chối thì quản gia lại nói tiếp:
“Tiểu thư thay xong đồ thì cứ gọi tôi nhé, bây giờ tôi sẽ ra ngoài đợi
Quản gia cúi chào rồi đi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lần đầu tiên ông ta thấy một cô gái còn trẻ trung xinh đẹp mà lại không mấy để tâm mấy thứ đồ hiệu đắt đỏ kia.
Uyển Đình không còn cách nào khác đành phải lấy đại một bộ váy dài đến hỏng đầu gối phối hợp với màu hồng phấn nhẹ nhàng.
Cô nhìn những chiếc váy đắt đỏ như thế này lòng chợt nghĩ hiện tại chúng không hề thích hợp với cô chút nào hết, bây giờ cô cũng không còn là một cô tiểu thư kiêu ngạo không sợ sệt điều gì như trước nữa rồi.
đó.
Cô mặc xong bộ váy thì liền đi ra ngoài, quản gia vẫn đứng đợi cô ở
Ông ta dẫn cô tới một căn phòng khác ở phía cuối dãy hành lang. Uyển Đình vừa đi vừa lo lắng bồn chồn, hai tay cứ bấu chặt vào tà váy, không hiểu Lăng Kiệt sẽ dùng trò gì để đối phó với cô đây?
Trong căn phòng kia, Lăng Kiệt đang ngồi ung dung bên bàn làm việc để chờ cô.
Căn phòng nửa sáng nửa tối khiến người đàn ông to lớn trong phòng càng thêm nguy hiểm và đáng sợ hơn rất nhiều.
“Rầm”
Quản gia lúc nãy chờ cô đi vào trong thì liền đóng cửa lại, Uyển Đình
giật mình quay đầu lại nhìn nhưng đã không thấy ai.
Hiện tại ở trong căn phòng này chỉ còn lại một mình cô và Lăng
Kiệt.
Điều này càng khiến cô càng thêm mất tự nhiên hơn, không khí đang
lặng xuống tưởng như có thể nghe được cả tiếng thở của cô.
Bỗng nhiên anh chợt đứng dậy khỏi ghế bước lại gần cô phá tan sự m
lặng đó, sự bối rối cuống cuồng của cô đã được viết một cách rõ ràng ở trên
mặt cô.
Uyển Đình bất giác đi lùi lại phía sau để né tránh anh cho đến khi chạm
lưng vào vách tường lạnh lẽo kia mới không thể lùi được nữa.
Lăng Kiệt cũng không hề nể nang gì mà ép sát cô vào tường.
Đôi mắt của anh thâm sâu ảnh lên tia khó đoán, bỗng nhiên anh cất
giọng trầm ổn nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất