Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Cô thấy được vẻ mặt lạnh tanh hình như đang rất tức giận của Lăng 

Kiệt, trong thâm tâm lại nổi lên một trận run rẩy kịch liệt. Cô lại linh cảm có 

điều xấu gì đó không ổn sắp xảy ra với cô thì phải. 

Số phận đúng là đang chơi đùa với cô thật mà ... Không những có một 

mình anh ta tới mà đằng sau lưng anh ta còn có mấy người vệ sĩ to con lực 

lưỡng đi theo nữa mới là vấn đề. 

Uyển Đình sợ chết cô rồi, tay cô liên tục bám víu vào quần không dám 

hó hé nửa lời. 

Nhắm mắt nhắm mũi không dám nói bất cứ từ nào như đang đón chờ 

một hình phạt tử hình vậy, cô còn không dám thở mạnh nữa. 

ra. 

Đột nhiên có một vị khách đi vào nên cánh cửa được mở toang hết 

Uyển Đình nắm lấy cơ hội ngàn vàng này mà mà vội vã chạy ra bên 

ngoài. 

kia. 

Tuyệt đối không dám quay đầu lại nhìn đám người đăng đăng sát khí 

Chạy ra bên ngoài dòng người giữa đêm đang chen chúc đông đúc đi lại khiến người ta hoa mắt. 

Uyển Đình chạy nhanh hòa mình vào dòng người để trốn tránh khỏi tầm mắt của anh, cô còn đắc ý thầm nghĩ ở đây đông người như thế này, anh mà bắt được cô thì mới là chuyện lạ đấy. 

Nhưng suy cho cùng mọi tính toán của Uyển Đình đã hoàn toàn sai bét bởi vì Lăng Kiệt hầu như không cần phải phí công phí sức chen lấn vào đám đông kia để bắt cô lại gì cả. 

Người của anh có ở khắp mọi ngóc ngách trong cái phố này, chị cần anh ra hiệu một cái là mấy người đã mai phục sẵn ở con phố này đều sẽ bắt được cô thôi. 

Một con muỗi cũng không thể thoát khỏi tay anh, chứ đừng nói một người phụ nữ với bề ngoài vô cùng nổi bật như Uyển Đình kia. 

Uyển Đình vẫn đang đứng thẫn thờ giữa dòng người đông đúc không biết chuyện gì sắp xảy đến với mình. 

Đôi mắt cô cứ liên tục mà đánh qua đánh lại nhìn xem xung quanh, xem thử người đàn ông đáng sợ đó có đang theo kịp cô không. 

Dù suy nghĩ ban đầu trong lòng của cô là rất tự tin có thể thoát được anh ta khi lẫn trốn trong đám đông này. 

Nhưng tự nhiên cỗ lòng cô lại dâng lên một cảm giác đầy bất an mà không hiểu được nguyên do. 

Cô chỉ sợ bị Lăng Kiệt bắt được thì chắc đời cô coi như xong mất thôi. 

Người đàn ông đó anh ta thật sự rất nguy hiểm, từ ánh mắt sâu thẳm luôn nhìn chằm chằm cô một cách khó hiểu, đến hình dáng khí thế ngút trời 

của anh ta càng thêm vẻ cao ngạo thật làm cho người khác sợ sệt hơn. 

Uyển Đình đứng đờ ra một lúc, thời gian trôi qua khoảng hai mươi phút mới bình tâm tâm chạy tiếp khỏi con phố này. 

Cô đang định đi bộ một đoạn ra khỏi cái phố đi bộ này rồi bắt taxi về nhà thì bỗng nhiên có một chiếc siêu xe đã bật đèn chạy tới chắn ngang ngay trước mặt cô khi cô vừa thoát khỏi cái phố đi bộ này. 

Cô hoảng hốt đơ người không biết phải chạy trốn vào chỗ nào nữa. Ngay lúc này, Lăng Kiệt đang bước từ trên chiếc xe đắt tiền trước mặt cô xuống. 

Ánh mắt lạnh tanh sâu thẳm nhìn thẳng vào cô như muốn đòi mạng, ánh mắt của anh ta quá sắc bén, khiến đối phương luôn không dám nhìn thẳng vào. 

Mỗi bước chân của anh ta như mang theo sát khí đầy mình, anh từng bước đi tới trước mặt cô. Lúc này cả thân thể của Uyển Đình bây giờ đã cứng đơ người, hai chân không tài nào nhấc lên mà bỏ chạy được. 

Nhìn người đàn ông trước mặt vóc dáng cao lớn áp bức người, mái tóc vuốt lên nhưng có vẻ hơi rối, để lộ vài sợi lưa thưa rơi trước trán. 

Chiếc áo vest của anh được cởi ra vứt ở trong xe. Trên người anh hiện tại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen quyến rũ. Mấy cúc áo của anh được cởi ra cho đến cúc thứ ba làm cho người đối diện có thể chiêm ngưỡng được lấp ló vòm ngực màu đồng săn chắc của anh. Nhìn qua lớp áo sơ mi có thể nhìn thấy được cơ bắp cộng với cơ ngực cơ bụng săn chắc của anh cũng lộ ra. Hai bàn tay của anh cũng thư thả bỏ vào túi quần. Qua một hồi thì khuôn mặt anh có chút hờ hững hơn khi nhìn vào mắt cô, hai cánh môi bạc liền nhếch lên một đường cong, trầm trầm lên tiếng: 

“Cô là muốn trốn thoát khỏi tôi?” 

Vóc dáng của Uyển Đình cũng rất cao, so với phụ nữ cô cũng cao lắm 

rồi, chiều cao của cô tận đến một mét bảy mươi lận. 

Thế nhưng khi đứng trước mặt anh vẫn bị cảm thấy rất thấp bé. Cô suy 

nghĩ một hồi lâu rồi lấy hết can đảm nắm chặt tay ngước lên cất giọng tội 

nghiệp mà cầu xin anh: 

“Tôi đã thành thật xin lỗi anh và cũng được anh tha thứ rồi mà ... Vậy thì 

eyJpdiI6Ik9TNWlIazVIWEpYcFYwWk43aWRpR3c9PSIsInZhbHVlIjoiRktmRUVGdnlrUzNDK0tQaTl6RGpjTnp2bzJFdTlvMWJzUTRhM001QW1ONVR6a280a3BEcmE0XC9MaUZBb3hTR1ZWZURTKzE4N1NJUDRtd2pPNlNHSFR6SEVjRldpVDhNcWpzOWlcL3dJTGFZQmJiaDZRQjQxcVBOVzI2WVZoVmdONkd3R3F2VTRGN0YwQ0t4XC9Qcm5LZUtUcVJtaitpZzFFUk5TdlhlVG9VcWVBNGUrVGg5RXQzWG95VlZpemR5QVliNFB1SXVzRTV6RU1Kd1ZNTFFzZVhpRGVJd1FJb3hTTjljTG9paXhTZGpNN0NpWWd2YVcrVXZ3ZXJ1MFVBeENycE16NXlaT2U4dSthUnQ5ajBjTFcxRWhzeDF1ZlBcL3hJRnhVTlAwNFpYbkdoaVpDRXBNbHI1alduSlE1WkZ0akNvIiwibWFjIjoiN2ZkY2YxZThjMmYyNWI4NTM3N2NkNmFiMTZhNWJlNjAwNzFiNjUwMzRmYmQ3NTVhNzY5NjE0MTZlZDgyMGQ1NyJ9
eyJpdiI6ImFjUHJNb05jUCtGWDNCb3ZDMXNYY0E9PSIsInZhbHVlIjoiU0xYdWFCUVp5QWVYUTdIVlVSYU0xNU5YWUFDMmJ2eTRGTytwRnZkXC9icVwvZzdBODBpK3Y1WW9ncEVcL3RXUU05YnZmeUhsVG85b2htajNLa3VkWTZBYmRCc29GXC85QzFyb20zOWpHQkZjNExKRXlHVDRUQVpTME00Nm5wRzZqVzZ1SDZUSjVmdHVJVllGWjBWRHNuR0NcL0E9PSIsIm1hYyI6IjU2Y2NhOTRlYTA2MzhhZDZjNWIyYThlNTAwYjI5NzM2OTc3NTg4ZjZkYTI1Mjk2ZmJmNGZjNTgwOTJjNWNlZmQifQ==

“Anh cũng không cần phải gây khó dễ cho một người phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi vậy chứ?”

Ads
';
Advertisement