Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Tất cả là vì con trai cô, tốt nhất phải cố gắng nghe theo anh ta, tuyệt đối 

không để anh ta phật ý, cùng lắm thoát khỏi kiếp này thì sau này cô sẽ không 

bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta nữa, cô cắn răng nói: 

“Ừm được... Vậy thì tôi cảm ơn anh nhé!” 

Khuôn mặt Uyển Đình khi nói ra những lời đó kìm nén tức giận mà đỏ 

bừng mặt lên như muốn vỡ tung vậy. 

Lăng Kiệt nhìn thấy vẻ mặt này của cô thật sự rất vui vẻ thỏa mãn, cô 

càng cố bộc lộ mấy tính cách đanh đá của mình thì lại càng kích thích sự 

trêu đùa của anh đối với cô hơn. 

“Được rồi, bây giờ thì cô có thể đi đi!” 

Lăng Kiệt vừa nói xong liền buông tay khỏi eo cô để cho cô đi. 

Uyển Đình thấy vậy như được chết đi sống lại vậy, thâm tâm cô vui như 

bắn pháo hoa ở trong lòng. Vội vã như trút được khỏi gánh nặng mà chạy 

nhanh ra khỏi cái căn phòng phiền phức này. 

Lăng Kiệt vẫn nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô cho đến khi không còn nhìn thấy nữa rồi mới thu tầm mắt lại. 

Trên người anh hình như vẫn còn đọng lại mùi hương trên cơ thể ngọt ngào của cô, lại nghĩ đến những sự đụng chạm lên da thịt cô ban nãy, khiến anh có chút hồi tưởng và lưu luyến. 

tiếng: 

Hàn Phong chứng kiến mọi chuyện đã xong thì bây giờ mới lên 

“Lăng Kiệt, có phải hay không là đầu gỗ như cậu lại có hứng thú với cô gái đanh đá đó chứ?” 

Lăng Kiệt xưa nay nổi tiếng lạnh lùng, không gần nữ sắc, lại có chút ghét phụ nữ. 

Tại sao bây giờ lại có hành động ngoại lệ khó hiểu như vậy? 

Điều này không tránh khỏi làm ai cũng xì xào ngạc nhiên lẫn tò mò. 

Lúc cô đi xong thì anh cũng trở lại dáng vẻ lạnh lùng mặc kệ mọi thứ như bình thường. 

Anh không cần liếc mắt trả lời Hàn Phong mà đi tới cầm ly rượu lên uống một hơi. 

Đợi một lúc sau, cái người lúc nãy đã giở giọng mà trêu chọc Uyển Đình lúc đầu vô tình nhìn thấy một vệt bẩn gì đó màu đỏ trên quần Lăng Kiệt, nhếch môi tò mò hỏi: 

“Lăng Kiệt, hình như có vết bẩn gì màu đỏ đang dính trên quần cậu đó? Là bị rượu đổ lên hay sao?” 

thẫm 

nói: 

Lăng Kiệt nghe vậy liền nhíu mày cúi xuống rồi nhìn thấy một mảng đỏ 

Đáy mắt anh liền tối sầm trở lại. 

Người đàn ông lúc nãy vẫn còn chưa chịu ngừng lại, lên giọng cười cợt 

“Hình như không phải do bị rượu đổ lên thì phải? Hừ ... Liệu có phải là vết bẩn do tiểu mỹ nhân lúc nãy để lại không nhỉ ... haha ... 

“Bớt ăn nói nhảm lại đi! Không nói không ai nói cậu bị câm đâu!” 

Anh nói xong liền đứng dậy rời khỏi căn phòng đó một cách khí thế. 

Còn người đàn ông kia lại cảm thấy lạ khi anh lại đi bỏ qua một chuyện đáng xấu hồi như vậy. 

Lại còn đi bênh vực cho người phụ nữ vừa rồi. Đúng thật là quái lạ, không giống với anh ta ngày thường một chút nào cả. 

Diệp Linh lúc này để ý mới thấy Uyển Đình đi thật sự là rất lâu rồi. 

Trong thâm tâm cô ấy rất sốt ruột nên vội đứng dậy đi tìm, đi ra tới cửa thì nhìn thấy Lăng Kiệt đi ngang qua thật khiến Diệp liên ngây người nhìn. 

Bộ dạng lúc này của anh là đang đi tìm Uyển Đình. 

Còn Uyển Đình thì lại đang ở trong nhà vệ sinh nữ, cô ôm bụng đang đau quặn thắt mà ngán ngẩm. 

Đúng vậy, đó chính là thứ mà mỗi tháng lại đến hành hạ cô đến khóc giờ chết giở. 

Cô không giống như người bình thường, mỗi lần đến tháng đều bị đau dữ dội. 

Cô lại xui xẻo đến nỗi nó lại đến quá đúng lúc cơ chứ, lúc nãy lỡ có ai nhìn thấy chắc cô phải đào cái hố mà chui xuống trốn cho xong thật. 

Hèn gì lúc ở trong căn phòng đó cô đã cảm thấy có điều gì đó không ổn trong người rồi ... 

Cũng may là Uyển Đình luôn mang theo băng vệ sinh để dự phòng nên bậy giờ còn có để dùng, nếu không chắc hiện tại cô cũng không biết phải làm sao. 

Xong xuôi mọi chuyện cô dùng điện thoại nhắn tin cho Diệp Linh nói 

bản thân có chuyện rất gấp nên phải đi về trước, rồi sau đó mới quan sát xung quanh, thấy không có ai cô mới chạy ra khỏi nhà vệ sinh. 

Nếu bây giờ cô còn không mau rời khỏi quán bar này nếu như bị tên đó 

bắt lại một lần nữa thì tiêu đời cô mất thôi, cô không muốn chịu mấy hình 

phạt oái oăm của hắn. 

Uyển Đình nhanh chóng chạy ra khỏi lối hành lang, nhưng tại sao ông 

trời cứ mãi trêu đùa cô như vậy chứ? 

Cái quán bar này cũng trêu đùa cô vậy, nó cứ như một cái mê cung, 

chẳng trách lúc nãy cô bị đi nhầm phòng, rồi bị sỉ nhục như vậy. 

Đi đi lại lại tìm chỗ mấy vòng rồi hỏi nhân viên phục vụ thì cô mới tìm 

được đường ra cửa, cô bây giờ mới thở ra một cái chuẩn bị đẩy cửa đi ra 

eyJpdiI6IkxCYytPUjJOWFI5ZGMzdithV2JRQnc9PSIsInZhbHVlIjoiY25DcGVZSkJGdytwRTV5OUV1U0NWRVR6MktsbVV1dnJVa21OT2NjN093SUhFMDRhMnZabVk2dWhSdDhRcW9LY2Jzd21XRTJPWjBPR0dsV09NeTg1SHY2N0s3T253TE1YRUhjSTk4VnU3VEU9IiwibWFjIjoiM2ViNTI0MmQ3NjNlNWExYTI5YmRlYzcwN2UzMmY2NzkwZjA3YWM2Nzg3OWFjZGJkOTE5NjMyZjJhYjBkNTk3NCJ9
eyJpdiI6IjBhRjZraWIwWWFWWGxGVk9zUVdBTVE9PSIsInZhbHVlIjoia3JicENTOEZtMU1VbGRDbTlVZVlJazczSFZvVHpESVIxbGl3WGZkcm1JT2dzN3BTeVBnSFdPOG9XdlJwamRLcmhqYlRFQjhYUzY0ZnRoa2JRcExZUzR6V0RPQVVNZ3hncWU0cjE5cFhMTCt2S0lyXC9TRW1pT3VIU3EyaU55c0lwRjk1R1VTaXl1TlNNZ0FUenVOdjAxOWZKeG92V3RkTFdRSmYzMUd1bE9HcGtvMWFDbHJ5TGhaYnpKdk9BWHZxRDRpQmV5T1Z0dUJJRldKRWtZbUxnaURxaGl1MG5RVHp5K0lwWCs3aytqbDQ9IiwibWFjIjoiNjFkY2NiMmQwYTUzZmRlNDQ5ZTc5YTY0MWQ3OWE4NTc4OGI3OTFmMmM5YzQ1Mzg1NTg3YTI1NDMyYWRlNDhiOCJ9

chắn ngang trước mặt cô.

Ads
';
Advertisement