Nguyệt Hà mở mắt nói: "Thiếu gia không muốn Thất Xảo Địa này sao?"
Dương Khai nghe thấy vậy thì có hơi sững sờ, lập tức kịp phản ứng lời nàng ta nói có ý gì.
Hắn bật cười một tiếng: "Cho dù ngươi luyện hóa ngọc giác này, nắm giữ đại trận nơi đây trong tay thì việc mưu đoạt Thất Xảo Địa cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
Lúc trước Hứa Hoảng cũng là Khai Thiên ngũ phẩm, tương đương với Nguyệt Hà, hơn nữa hắn còn là nguyên chủ nhân của Thất Xảo Địa, cho nên rất hiểu rõ nơi này. Hắn lợi dụng ngọc giác trong tay để khống chế đại trận, liều mạng chiến đấu với Thất Xảo Thiên Quân và rất nhiều Hộ Địa Tôn Giả một trận, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công, trái lại còn mất đi tính mạng của mình.
Nên cho dù Nguyệt Hà triệt để luyện hóa ngọc giác này thì cũng chưa chắc có bao nhiêu cơ hội đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Dương Khai lại gật đầu nói: "Có điều tùy ngươi vậy, luyện hóa thêm một chút cũng không sao."
Giờ phút này mặc dù bọn họ đã ẩn thân ở một nơi an toàn, nhưng khó đảm bảo sẽ không bị người khác phát hiện. Luyện hóa ngọc giác thêm một chút, phần chủ động hai người chiếm cứ sẽ càng nhiều hơn một phần.
Nguyệt Hà gật đầu, một lần nữa chuyên chú luyện hóa.
Dương Khai cu ̃ng không nhiều lời nữa. Hắn nhắm mắt điều tức, khôi phục lực lượng của bản thân.
Thời gian từng chút trôi qua.
Trong hư không, trên chủ phong của Bách Luyện Phong, sắc mặt của Triệu Bách Xuyên đen như đáy nồi. Theo tình báo do bọn thủ hạ gửi về, tên Dương Khai kia đã biến mất vô tung vô ảnh, hoàn toàn mất hết dấu vết, điều này khiến hắn vạn phần nóng nảy.
Ở trong Thái Khư cảnh hơn mười năm, bên thắng lớn nhất không ai khác ngoài Dương Khai, nhưng nếu nói đến bên thắng lớn thứ hai, vậy thì chỉ có thể là Xích Tinh.
Xích Tinh mặc dù bị Dương Khai điên cuồng vơ vét, tất cả ích lợi có
bảy thành rơi vào trong hầu bao Dương Khai, nhưng Xích Tinh cũng mượn uy thế cùng tên tuổi của Dương Khai để trắng trợn phát triển trong Thái Khư cảnh, tích lũy được một lượng tài phú cùng nhân thủ khổng lồ.
Tinh Thị tam đại thế lực, Kiếm Các, Lôi Quang, Xích Tinh, lúc đầu Xích Tinh xếp ở cuối cùng, nhưng chính bởi vì ôm gốc cây đại thụ Dương Khai này nên bọn hắn mới có thể may mắn thoát khỏi thế khó, cấp tốc quật khởi trong nghịch cảnh, trong khi Kiếm Các, Lôi Quang thì đã sớm tan thành mây khói, không còn tồn tại trên đời này nữa.
Nhưng ở trong Thái Khư cảnh là một chuyện, ra khỏi Thái Khư lại là một chuyện khác.
Ở trong Thái Khư, Triệu Bách Xuyên nghe lời Dương Khai là bởi vì Chúc Cửu m đứng sau lưng Dương Khai, hơn nữa cũng bởi vì thực lực cường hãn của bản thân hắn. Nhưng ở ngoại giới này, không có Thái Khư mê vụ trấn áp, một tên Đế Tôn cảnh không phải là thứ hắn đếm xỉa tới.
Nhớ lại bảy thành ích lợi chảy vào trong hầu bao của Dương Khai, Triệu Bách Xuyên sao có thể dễ dàng buông tha? Ba thành ích lợi mà đã khổng lồ như vậy, huống hồ chi là bảy thành? Nếu như có thể giết chết Dương Khai, cướp đoạt lại phần lợi ích kia, tiền đồ của Xích
Tinh nhất định sẽ bừng sáng, Triệu Bách Xuyên hắn cũng có lòng tin trùng kích lục phẩm trong vòng mười năm.
Nhưng hắn chỉ có thể nuốt hận vào tim, bởi vì tiểu tử kia rất biết cách bỏ chạy, mặc dù hắn đã xuất động hơn mười vị Khai Thiên cảnh, vận dụng Bách Luyện Phong nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi.
Đại vực nơi đây vẫn bị phong tỏa, có thể xác định rằng Dương Khai nhất định vẫn còn lưu lại trong đại vực này, chỉ là không biết hắn rốt cuộc đã ẩn núp ở chỗ nào mà thôi.
Trong những ngày này, một số thế lực nhỏ trong Thất Xảo vực có thể nói là đã gặp vận rủi lớn.
Trong đại vực này, cũng không phải chỉ có một mình Thất Xảo vực, mà còn có rất nhiều thế lực nho nhỏ khác cũng như rất nhiều Càn Khôn thế giới.
Vì lùng bắt Dương Khai, đám người Xích Tinh có thể nói là không kiêng nể gì cả, có điều bọn hắn có đông đảo Khai Thiên cảnh, lại có Khai Thiên ngũ phẩm như Triệu Bách Xuyên tọa trấn, những thế lực nhỏ kia mặc dù biệt khuất, nhưng cũng chỉ biết giận mà không dám nói gì, chỉ có thể để mặc cho đám người Xích Tinh xâm nhập vào trong tổng đàn nhà mình để tùy ý tìm kiếm.
Toàn bộ Thất Xảo vực, có thể nói là đã bị Xích Tinh quấy lên chướng khí mù mịt.
"Còn không có tìm tới được sao?" Triệu Bách Xuyên nhìn qua Trần Thiên Phì, trầm giọng hỏi.
Cảm nhận được Triệu Bách Xuyên đang kiềm chế lửa giận, Trần Thiên Phì xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Tạm thời không có phát hiện, có điều Đại đương gia yên tâm, tiểu tử kia tuyệt đối chạy không thoát."
Vực môn vẫn bị Xích Tinh phong tỏa, Dương Khai nếu như muốn rời khỏi đại vực này, khẳng định là sẽ náo ra động tĩnh.
"Hừ!" Triệu Bách Xuyên hừ lạnh, "Bản tọa cũng biết tiểu tử kia chạy không thoát, nhưng nếu như hắn một mực ẩn núp, vậy thì chúng ta nên đi đâu để tìm hắn?"
Trần Thiên Phì cười hề hề đáp nói: "Đại đương gia, không phải chúng ta không tận lực, thật sự là nhân thủ không đủ a."
Vì truy kích Dương Khai, bọn hắn một đường chạy qua mấy đại vực, Triệu Bách Xuyên cũng chỉ mang theo hơn mười vị Khai Thiên cảnh bên người, đại bộ phận nhân mã của Xích Tinh vẫn còn đang trên đường đi, muốn chạy đến tụ hợp, ít nhất cũng phải mất một hai tháng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất