Dương Khai vừa dứt lời thì liền buông mình chém về phía nó, kiếm khí màu vàng trảm phá hư không, chỉ trong nháy mắt liền đi tới trước mặt của nó.
Thanh Hoàng Kim Kiếm này vậy mà lấy kiếm khí nghênh tiếp, chỉ trong thoáng chốc liền đánh nhau khí thế ngất trời với Dương Khai.
Thực lực hai bên không hơn kém bao nhiêu, cục diện nhất thời giằng co không thôi.
Có điều Dương Khai lại biết rằng mình đã thắng.
Nửa canh giờ sau, Lãng Thanh Sơn hoàn chỉnh không tổn hao gì trở về gia nhập trong vòng chiến, lấy hai đánh một, Hoàng Kim Kiếm kia rất nhanh rơi xuống hạ phong , mặc cho nó cố gắng giãy giụa như thế nào thì cũng đều không có cách nào vãn hồi lại cục diện.
Tầm nửa ngày sau, theo Dương Khai chém xuống một kiếm, thanh Hoàng Kim Kiếm kia bỗng răng rắc một tiếng, trực tiếp gãy thành hai đoạn!
Ở nửa trên thân kiếm, khuôn mặt uy nghiêm kia chầm chậm biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn để lại sự không cam lòng cùng
phẫn nộ.
Quang mang màu vàng từ trong thanh Hoàng Kim Kiếm này tràn ra, xông vào trong cơ thể của Dương Khai, hơn nữa trong hào quang màu vàng óng kia còn có một vòng màu tím cực kỳ loá mắt.
Thân kiếm bị hao tổn của Dương Khai cấp tốc khôi phục thành dạng hoàn chỉnh, không chỉ thế, trên chuôi kiếm của hắn còn đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy màu tím, vòng xoáy kia không ngừng xoay tròn, rất nhanh biến thành một viên bảo thạch màu tím.
Bảo thạch màu tím này, đương nhiên là viên bảo thạch mà thanh Hoàng Kim Kiếm kia sở hữu trước đó.
Dương Khai khá là ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng sau khi chém vỡ địch nhân, viên bảo thạch màu tím này cũng bị mình kế thừa. Cái đồ chơi này làm cho hắn và Lãng Thanh Sơn ăn thua thiệt rất lớn, chẳng qua hiện nay nó cu ̃ng không còn tác dụng gì nữa. Đây chính là một trận chiến cuối cùng, sau trận chiến này, ở trong thế giới của kiếm này, Dương Khai đã là vô địch thủ, tất cả cứ điểm đều bị hắn càn quét trống không.
Không có đối thủ, mai bảo thạch màu tím này tất nhiên là không có tác dụng gì.
Dương Khai đứng yên tại chỗ, hồi tưởng đủ loại chuyện gặp phải sau khi tiến vào Thế Giới Kiếm này, trong lòng không khỏi có hơi thổn thức.
Thế giới này nguy hiểm hơn thế giới bọt khí trước đó nhiều. Trong cái thế giới này, hắn tùy thời đều có khả năng thịt nát xương tan. May mắn là hắn có thể lợi dụng Tiểu Huyền Giới để gian lận tiến vào nơi đây, không thì nếu để cho Lãng Thanh Sơn một thân một mình tiến vào nơi này, làm không tốt sẽ vĩnh viễn bị đình trệ tại đây.
Có rất nhiều trận chiến mạo hiểm ác đấu đều là nhờ hắn và Lãng Thanh Sơn hợp lực mới thă ́ng được. Không nói đến những trận chiến khác, chỉ nói đến một trận chiến cuối cùng này, nếu như chỉ dựa vào lực lượng của một mình hắn, vậy thì gần như không có khả năng chiến thắng thanh Hoàng Kim Kiếm sau cùng kia.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Mạnh Hoành, gia hỏa này cũng tiến vào trong một thế giới quả, không biết vào giờ phút này đã như thế nào rồi.
Hắn lưu lại trong Thế Giới Kiếm này gần hai năm, tính ra ngoại giới cũng đã trải qua mấy ngày rồi.
Dương Khai đứng tại chỗ một hồi lâu, sau đó lông mày hắn từ từ nhíu chặt lại. Hắn nhìn qua Lãng Thanh Sơn, hỏi: "Thanh Sơn, có cảm giác được gì không?"
Lãng Thanh Sơn nói: "Không có, đại nhân cảm giác được gì không?"
Dương Khai không khỏi sầm mặt lại, không có cảm giác gì mới là phiền toái lớn nhất. Hắn vốn cho rằng sau một trận chiến cuối cùng này là hắn có thể rời khỏi thế giới này, chộp vào tay một mai Thế Giới Quả, ai ngờ đã tới thời khắc này rồi mà vẫn không hề có động tĩnh gì.
Hắn và Lãng Thanh Sơn đều đã đề thăng lực lượng của bản thân tới cực hạn của thế giới này, hơn nữa còn tốn hết tâm tư chém chết vị cường địch cuối cùng trong thế giới này. Có một chuyện hắn có thể khẳng định là, hắn đã không còn đối thủ trong thế giới này nữa.
Vì sao còn không thể rời đi? Thời cơ để rời khỏi nơi đây nằm ở đâu? Hồi tưởng lại thế giới hắn kinh lịch qua trước đó, hắn cùng nam tử
họ Cẩu kia đã đại chiến một trận kinh thiên, phát huy ra lực lượng siêu việt Khai Thiên cảnh, đánh nát toàn bộ bọt khí, chỉ lưu lại một mai bọt khí mấu chốt, từ đó mới giúp cho hắn tìm kiếm được thời cơ.
Nghĩ như vậy, Dương Khai bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, mở miệng nói: "Đại quân ở đâu?"
"Xin mời đại nhân đi theo ta." Lãng Thanh Sơn nói một tiếng, sau đó vội vàng tiến lên trước dẫn đường.
70 vạn đại quân trước đó đã bị hắn lệnh cho lui ra khỏi chiến trường, được an trí trên một mảnh bình nguyên, tránh việc cung cấp trợ giúp cho thanh Hoàng Kim Kiếm kia, nơi đó cách nơi đây khoảng hơn nghìn dặm.
Hai người một trước một sau, rất nhanh liền bay đến địa phương kia.
Dương Khai chầm chậm đáp xuống, mấy chục vạn đại quân chú mục nhìn tới, trong ánh mắt chúng tràn đầy vẻ sùng bái. Mấy chục vạn thanh kiếm này một đường đi theo Dương Khai chinh chiến nam bắc, sóng lớn đãi cát, chỉ còn dư lại tinh nhuệ sống sót, mặc dù đã không còn Hoàng Kim Kiếm, nhưng Bạch Ngân Kiếm thì chỗ nào cũng có.
Dương Khai không nói một lời, chỉ thôi động lực lượng của mai bảo
thạch màu tím trên chuôi kiếm của mình.
Tử quang hơi rung động một trận, biến thành một vòng gợn sóng khuếch tán ra bốn phía. Thuận theo quá trình gợn sóng khuếch tán, từng chuôi từng chuôi trường kiếm phá toái, những tiếng răng rắc răng rắc vang lên không dứt bên tai, quang mang đếm mãi không hết vọt về phía Dương Khai, làm cho bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của hắn sáng rực lên.
Bảo thạch màu tím kia nhanh chóng đạt đến một loại cực hạn, chỗ mũi kiếm của Dương Khai, tử quang không ngừng phụt ra hút vào, lôi đình màu tím kia ẩn ẩn dấu hiệu sắp sửa tái hiện thế gian.
Khí tức kinh khủng này làm cho Lãng Thanh Sơn không khỏi lui về phía sau một khoảng cách thật xa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất