Trên bảo thạch màu tím kia, tử sắc quang hoa càng ngày càng sáng.
"Thanh Sơn cẩn thận!" Phát giác thời điểm đã không sai biệt lắm, Dương Khai một lần nữa chém xuống một kiếm, sau đó liền có mấy trăm thanh kiếm vỡ nát ngay tại chỗ. Sau khi mấy trăm đạo quang mang kia tràn vào trong viên bảo thạch màu tím, hào quang màu tím kia rốt cuộc đã đạt tới một loại cực hạn.
Thân kiếm của thống soái địch quân chấn động một cái, lăng không chém ra một đạo lôi đình màu tím, chém về phía Lãng Thanh Sơn một mực dây dưa với hắn.
Lãng Thanh Sơn sớm đã đề phòng, khi Dương Khai hô lên câu nói kia thì hắn đã thoát ra khỏi chiến trường, sau đó điên cuồng chạy trốn. Hắn không tìm một địa phương kín đáo để bỏ trốn, mà vọt tới chỗ đại quân quân địch, ý đồ mượn nhờ lực lượng của những thanh trường kiếm này để làm hao mòn lực lượng của đạo lôi đình màu tím.
Cùng lúc đó, Dương Khai đã đón tiếp thanh Hoàng Kim Kiếm kia, lại một lần nữa quần đấu với nó.
Răng rắc răng rắc. . .
Những nơi lôi đình màu tím đi qua, trường kiếm phá toái đếm mãi không hết, vô số lưu quang xông lên không trung.
Chỉ trong nháy mắt, lại có mấy vạn thanh kiếm phá toái.
Bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của thanh Hoàng Kim Kiếm kia lóe lên tử quang.
Dương Khai trong lòng máy động, không dám dây dưa nữa, cấp tốc bứt ra khỏi đối phương.
Chỉ một chớp mắt sau, một đạo lôi đình màu tím chém xuống từ chỗ thanh Hoàng Kim Kiếm kia.
Dương Khai quay đầu liền chạy, Hoàng Kim Kiếm biến thành một đạo quang mang màu vàng, đuổi theo phía sau đạo lôi đình màu tím kia.
"Đại nhân!" Lãng Thanh Sơn bỗng nhiên cao giọng hô.
Dương Khai nghiêng mắt nhìn lại, phát hiện hắn lại xông về phía mình, hai mắt Dương Khai không khỏi tỏa sáng, nhanh chóng đọc được ý đồ của hắn.
Thân hình lắc lư, Dương Khai cũng lao tới nghênh đón hắn. Hai đạo hào quang màu vàng vạch phá thương khung, sau lưng cả
hai đều có một đạo lôi đình màu tím đang đuổi theo, uy thế kinh người. Chỉ trong chốc lát, hai người bọn hắn đã tiếp cận lẫn nhau, khi sắp sửa đụng vào nhau, bọn hắn lại đột ngột lách người đi, lướt sát qua thân kiếm của đối phương, vô cùng hung hiểm né tránh lẫn nhau.
Bọn hắn né tránh lẫn nhau, nhưng hai đạo đình màu tím truy kích sau lưng bọn hắn thì lại không được linh hoạt như thế.
Hai đạo lôi đình màu tím ầm ầm đâm vào nhau, giữa không trung lập tức xuất hiện một trận điện xà cuồng vũ, làm cho hư không cũng xuất hiện một lỗ thủng cự đại.
Hai đạo lôi đình màu tím này, vậy mà lại ăn mòn lẫn nhau.
Dương Khai trong lòng đại chấn, phân phó Lãng Thanh Sơn: "Lại nào!"
Nói xong, hắn cong người xông về phía thanh Hoàng Kim Kiếm kia, còn Lãng Thanh Sơn thì lập lại chiêu cũ, xông vào trong trận địa địch điên cuồng giết chóc một trận!
Theo Dương Khai tính toán, mười mấy vạn đại quân của đối phương đủ duy trì năm lần phát ra lực lượng lôi đình màu tím, trước đó bị Dương Khai xuất thủ chém vỡ mất mấy vạn, lại bị Lãng Thanh Sơn dẫn theo lôi đình màu tím hủy diệt hết mấy vạn, bây giờ chỉ còn lại
không đến 10 vạn.
Chỉ cần lại tiêu hao sạch sẽ mười vạn đại quân này, vậy thì thanh Hoàng Kim Kiếm kia sẽ liền không bột đố gột nên hồ, sẽ không cách nào thi triển ra sát chiêu lôi đình màu tím này nữa.
Không có lôi đình màu tím, Hoàng Kim Kiếm này sao có thể là đối thủ của hắn và Lãng Thanh Sơn được cơ chứ?
Lại mười lăm phút sau, Lãng Thanh Sơn chém vỡ mấy vạn thanh kiếm, đạo thứ ba lôi đình màu tím bắn ra, Dương Khai đã sớm chuẩn bị lập tức dẫn theo lôi đình vọt vào trong trận địa địch, chỉ giây lát sau, mấy vạn thanh kiếm vỡ nát, đạo lôi đình thứ tư bừng lên, chém về phía Lãng Thanh Sơn đang dây dưa với thanh Hoàng Kim Kiếm kia.
Hai người lập lại chiêu cũ, mạo hiểm mà hoàn mỹ dẫn hai đạo lôi đình oanh kích lẫn nhau, làm chúng tiêu hao lẫn nhau.
Mắt thấy cảnh này, thanh Hoàng kim kiếm kia tức đến nổ phổi, nhưng lại vô kế khả thi.
Trước trước sau sau giày vò một phen như thế, trường kiếm còn thừa lại chỉ còn không tới 3 vạn, mà lực lượng của những thanh trường kiếm này, nhiều nhất chỉ đủ duy trì một đạo lôi đình màu tím nữa mà thôi.
Đến lúc này, Dương Khai và Lãng Thanh Sơn lại không vội vàng tàn sát những thanh trường kiếm này, mà lại liên thủ nhào tới, đánh cho đối phương vướng trái vướng phải.
Mặc dù minh bạch ý đồ của Dương Khai vẫn Lãng Thanh Sơn, nhưng thanh Hoàng Kim Kiếm kia vẫn không thể không thôi động lực lượng của bảo thạch màu tím, hấp thu năng lượng trong cơ thể của mấy vạn thủ hạ còn lại, chém ra một đạo lôi đình màu tím cuối cùng.
Dương Khai và Lãng Thanh Sơn cùng nhau triệt thoái về phía sau, nhưng đạo lôi đình màu tím kia chỉ nhìn chằm chằm vào Lãng Thanh Sơn, Lãng Thanh Sơn không chút do dự, lập tức điên cuồng bỏ chạy!
Dương Khai xuất hiện trên thân kiếm, hắn nhếch miệng cười một tiếng: "Hiện tại cũng chỉ còn lại ta và ngươi, đến quyết một trận tử chiến đi!"
Hắn cũng không lo lắng cho sự an nguy của Lãng Thanh Sơn, tiểu tử này trước đó có thể thoát khỏi sự truy kích của đạo lôi đình màu tím, lần này khẳng định cũng không có vấn đề gì, nhiều lắm là bị hao tổn
một chút mà thôi. Bất quá 70 vạn đại quân của phe mình bày ra đó, cho dù Lãng Thanh Sơn bị hao tổn thì vẫn có thể tùy thời tu bổ bản thân.
Thanh Hoàng Kim Kiếm kia đại khái cu ̃ng ý thức được rằng đây là trận chiến sau cùng, vẻ khí định thần nhàn của nó sớm đã không
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất