Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Một tháng sau, bên ngoài Vô Lão Chi Địa đã có không ít hơn 20 vạn người tụ tập, đến lúc này, rốt cuộc đã không có thêm nhiều người tới nữa, cho dù có thì cũng chỉ là rừng rừng tán tán, số lượng không nhiều.    

 

Nói một cách khác, bây giờ võ giả còn sống trong Thái Khư cảnh, gần như đã tụ tập toàn bộ ở nơi đây.    

 

Mà lúc trước tại thời điểm Tinh Thị bị Thái Khư mê vụ thôn phệ, trong đó đâu chỉ có 20 vạn người, mà nhân số phải gần gấp ba bốn lần, thậm chí là trăm vạn người. Mười mấy năm qua đi, cũng chỉ còn  

 

sót lại nhiêu đây người, từ đó có thể thấy được sự hung hiểm của Thái Khư cảnh.    

 

Mà lần này Vô Lão Chi Địa mở ra, lại có bao nhiêu người co ́thể bình an trở về?    

 

Bên ngoài Vô Lão Chi Địa, đám võ giả tụ tập thành đàn, tự mình cắm trại ở những nơi khác nhau. Những tôn Thánh Linh kia cu ̃ng không khách khí phóng thích ra khí tức cường đại của mình, riêng phâ ̀n mi ̀nh chiếm cứ một khối địa bàn, làm cho người ta chùn bước, trong lòng sinh ra sự sợ hãi.    

 

Tất cả mọi người kinh ngạc ngước đầu nhìn lên bầu trời, nhìn chăm chú vào thất thải hà quang biến hóa không thôi kia. Hào quang này nghe nói chính là cửa vào Vô Lão Chi Địa, chỉ có điều bây giờ còn chưa hoàn toàn mở ra, cho nên không ai có thể đi vào trong đó, đến khi hào quang triệt để ổn định thì cũng chính là lúc mật địa này mở ra.    

 

Mấy người Khúc Hoa Thường, Cố Phán, Lâm Phong, Từ Chân, Ninh Đạo Nhiên đều đến đông đủ, giờ phút này đang tụ họp chung một chỗ, chuyện trò vui vẻ, nói những chuyện mấy năm gần đây mình gặp phải.    

 

Còn ở sau lưng năm người, có năm tôn Thánh Linh đang từ xa xa  

 

chú ý nơi đây, không những chú ý sự an toàn cho người gánh chịu của mình, mà còn mơ ước đoạt được tính mạng của những người gánh chịu khác.    

 

Nếu như có thể giết chết mấy tên người gánh chịu ở nơi đây, vậy thì bọn hắn cũng có thể giảm bớt một ít đối thủ cạnh tranh.    

 

Địch ý như có như không tràn ngập khắp nơi, chỉ có điều do sự kiêng kị lẫn nhau nên mới không có người nào dám tùy tiện ra tay mà thôi.    

 

Quái xà hai đầu kia nằm phủ phục, lưỡi rắn thật dài lặng yên không một tiếng động cuốn một cái, sau đó bỗng nhiên thu hồi lại.    

 

Khúc Hoa Thường cả giận quay đầu lại: "Ngươi dám ăn hắn thì ta sẽ đi ngay bây giờ."    

 

Cái đầu bên trái của quái xà mở miệng nói: "Ăn cái gì? Có ăn gì đâu?" Khúc Hoa Thường cắn răng nói: "Mở miệng bên phải của ngươi ra."    

 

Cái đầu bên phải của quái xà liếc sang một bên, cặp mắt rắn hình tam giác nhìn thẳng lên trời.    

 

"Ta đi!" Khúc Hoa Thường quả quyết đứng dậy.    

 

"Không ăn không ăn!" Cái đầu bên trái của quái xà hô to, cái miệng bên phải trương lên rồi từ phun ra một tên võ giả toàn thân ướt  

 

nhẹp. Tên võ giả kia sau khi rơi xuống đất liền tỏ vẻ mờ mịt, hồn nhiên không biết mình bị đầu Thánh Linh này cuốn vào trong miệng từ lúc nào. Khi hắn kịp phản ứng lại thì sắc mặt lập tức tái nhợt đi, kinh hô một tiếng, biến thành một đạo độn quang bay đi về nơi xa.    

 

Quái xà hừ lạnh: "Xú nha đầu nhiều chuyện, nơi này nhiều người như vậy, ăn một hai tên nhét răng thì có sao đâu!"    

 

Sắc mặt của tất cả những tên võ giả ở phụ cận đều biến thành màu vàng đất, nhao nhao né ra khỏi chỗ đầu quái xà này.    

 

"Thành thật một chút, ta nhìn chằm chằm ngươi!" Khúc Hoa Thường đưa tay chọc chọc hai mắt của mình, hung tợn trừng quái xà kia một cái.    

 

Từ Chân khóe miệng co giật nói: "Ách, Phì Di tiền bối đúng là có ý tứ."    

 

Quái xà hai đầu kia, đương nhiên là Thánh Linh Phì Di. Từ Chân thấy hắn bị Khúc Hoa Thường gắt gao khắc chế, không khỏi có hơi hâm mộ, Chu Yếm kia của hắn cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, mấy năm qua chung sống với tên Chu Yếm này, hắn bị đối phương đánh không ít lần.    

 

"Xấu muốn chết!" Khúc Hoa Thường vẻ mặt ghét bỏ, nói tránh đi: "Dương tiểu ca sao còn chưa đến, hắn hẳn là đã sớm tới mới đúng a."  

 

Trong số bọn hắn, người ở nơi xa nhất không ai qua được Khúc Hoa Thường, ngay cả nàng cũng đã đến đây từ ba ngày trước, nhưng lại một mực không thấy bóng dáng của Dương Khai nên không khỏi có hơi kỳ quái.    

 

Từ Chân nói: "Lúc trước ta có liên lạc với Dương huynh, hắn giống như đang bị truy sát!"    

 

Khúc Hoa Thường giật mình: "Bị đuổi giết? Bị người nào truy sát?"    

 

Từ Chân nói: "Mấy tên cừu gia của Thiên Nguyệt Ma Chu liên thủ, giữa đường phục kích bọn hắn, đoạn đường này đánh nhau tiêu tốn không ít thời gian."    

eyJpdiI6ImhsTkNoZndCbHNQWXJoY1IrYm5MUnc9PSIsInZhbHVlIjoiRzNneWhMWGlqUDc2QzY1TzdKa0Fudit3M0FWbDYwNE9TckdDNDhlOE5GbE5vOERKcHJmVlNyY012WXVTdUttZyIsIm1hYyI6IjU0ZWNhYzY2M2Y3MzM5ZjUxOGUwNmUxYjFhMTViNGUxNWM0NjFjYWE3MDBkMDhkYzQ2NDZkNGQ1ODc3OTFkYzUifQ==
eyJpdiI6Inp3ektaOWs5WFJtcEYyVmtPMHVKVkE9PSIsInZhbHVlIjoiRFdWOEdPNGhmWDBKZzRoU1IrZmRkUTFQYlM0eU15NVwvMDB4ZXhOTGIwUkpUSGlVSzQyUW5WVGh5ZEtaU1JQN3BQTW40RXJMRURVWDdXSUNlQktMVHhjTHdkVVBEVXBHSm5uMEsyb29vQW1wMlJ3Tmdyang1NzFCVCtjK0VrQlJUR2JxYjdcL1RjbjByVDNwQlE1ekJEYjNBQStSYnV5U0hPZjZRU1ZDTjQwU1k9IiwibWFjIjoiMTQ2ZGIxNjU2MTM5YzU0YTYwZWNhOGU5MGUwODVhOTE4Njc2ODY3MWY2NDYyYTRkNmQ5ZTAxZmMzMGM0MzM4NCJ9

"A, tới rồi."   

Ads
';
Advertisement