Luận giá trị, Nguyên Từ Thần Thạch hắn tìm được trong hai ngày này có giá khoảng 100 triệu Khai Thiên Đan, đây cũng mới vẻn vẹn chỉ là thu nhập của chính hắn, thu hoạch của Nguyệt Hà và vài chục đệ tử Xích Tinh cho dù không bằng hắn thì chắc cũng sẽ không quá
ít.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, hắn đúng là không tìm được Nguyên Từ Thần Thạch từ thất phẩm trở lên.
Dương Khai còn tưởng rằng dưới Nguyên Từ Sơn nhất định sẽ có tài liệu từ thất phẩm trở lên, cũng không biết do mình vận khí không tốt hay là phương hướng tìm kiếm không đúng nữa.
Giờ phút này muốn đổi phương hướng tìm kiếm thì cũng không còn kịp nữa rồi, hơn 2000 người trên Nguyên Từ Sơn một mạch tràn vào, dù dưới đất này có nhiều bảo bối đi chăng nữa thì cũng sẽ không sót lại bao nhiêu.
Cũng không biết những người khác có tìm được Nguyên Từ Thần Thạch từ thất phẩm trở lên hay không nữa.
Trầm ngâm một chút, Dương Khai giống như nghĩ ra điều gì đó, nhếch miệng im ắng mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, bình chân như vại trở về theo đường cũ.
Đi được nửa đường, hắn chạm mặt một đám người chừng mười mấy người. Đám người kia chợt nhìn thấy ở phía trước có người, liền không nhịn được mà lấy làm kinh hãi, người cầm đầu lập tức quát lớn nói: "Kẻ nào!"
Sau tiếng hiệu lệnh này, mười tên võ giả trong đám người kia đều âm
thầm thôi động lực lượng, vận sức chờ phát động.
Dương Khai không nhanh không chậm đi qua, không hề dừng lại một chút nào, bất quá hắn cũng không có quá nhiều động tác cùng địch ý, điều này làm cho những người kia không biết tên gia hỏa này rốt cuộc có ý tứ gi.
Đến khi tiến lại gần, thấy rõ được khuôn mặt của Dương Khai, tên võ giả cầm đầu kia mới kinh ngạc nói: "Là ngươi, ngươi vậy mà lại không chết?"
Trước đó trên Nguyên Từ Sơn, tất cả mọi người đều nghĩ Dương Khai và mười mấy người của Xích Tinh sẽ chết chắc, bởi vì bọn hắn đã xuống dưới đó lâu như vậy mà lại không hề có một chút điểm động tĩnh nào, vậy thì làm sao có thể bình an vô sự được.
Cho tới thời khắc này, hắn mới biết được Dương Khai thế mà vẫn sống rất tốt.
"Sao ta lại phải chết?" Dương Khai khẽ cười một tiếng.
Tên võ giả đang nói chuyện bỗng lúng túng một hồi, cười lớn ôm quyền nói: "Dương đại nhân thần công cái thế, chúng ta bội phục." Mặc dù đều là Đế Tôn cảnh, nhưng người này lại không dám xem thường người tên Dương Khai đứng trước mặt mình một chút nào, trước đó hắn đã tận mắt nhìn thấy kẻ cầm đầu của Huyền Vân xã -
Liêu Dật Bạch chết dưới thương của Dương Khai.
Trong lúc nhất thời, tâm tình của hắn có hơi bất an, đụng phải tôn Sát Thần này ở loại địa phương này, đối phương có khi nào thấy tiền liền nổi lòng tham không a. Nếu như hai bên thật sự nổi lên xung đột, với thực lực của đối phương, mười mấy người phe mình đúng là không thể nào ngăn cản được.
Ai ngờ hắn chỉ nghe Dương Khai ừ một tiếng, sau đó liền đi lướt qua bọn hắn.
Mười mấy người kia đều âm thầm thở ra một hơi, hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên có một loại cảm giác hoang đường giống như sống sót sau một hồi tai nạn.
"Đúng rồi." Dương Khai bỗng nhiên quay người nhìn qua bọn hắn.
"Dương đại nhân có gì phân phó." Tên võ giả cầm đầu kia cung cung kính kính, vội vàng hỏi.
"Đừng đi tiếp về phía trước, không có đồ vật gì tốt, đổi một phương hướng khác để tìm kiếm đi." Dương Khai vứt lại một câu, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một mực đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Dương Khai, bọn hắn mới xác định được rằng Dương Khai đã thật sự đi rồi.
Có người nói: "Hắn có ý gì?"
"Đồ đần, hắn từ bên kia tới, đồ tốt nhất định là đã bị hắn lấy đi hết."
Người vừa mở miệng hỏi chợt hiểu ra: "Chẳng trách chúng ta cùng nhau đi tới, chỉ tìm được Nguyên Từ Thần Thạch từ tam phẩm trở xuống, thì ra là đồ lọt từ trong kẽ tay của hắn ra a."
Bởi vì Dương Khai thời gian gấp gáp, chướng mắt những tài liệu từ tam phẩm trở xuống kia, bằng không dù bọn hắn đi hết đoạn đường này thì e rằng cũng đừng hòng tìm được gì.
"Đổi một hướng khác!" Tên võ giả cầm đầu đâu dám chần chờ, vội vàng dẫn người đi đến ngã rẽ gần, chọn một thông đạo khác để tiến về.
Dương Khai thuận đường cũ trở về, đụng mặt không ít võ giả, hoặc tốp năm tốp ba, hoặc đoàn thể mười mấy người, nhiều nhất là ba mươi năm mươi người, tất cả đều rất giật mình khi thấy Dương Khai vẫn còn sống sót.
Có người thông minh nhìn thấy Dương Khai trở về từ phía trước, không cần hắn nhắc nhở cũng tự biết cải biến phương hướng tìm kiếm.
Lại tiêu tốn hơn một ngày, Dương Khai mới trở về tới lối vào. Giờ phút này ngẩng đầu nhìn lại, Nguyên Từ Thần Quang Hải trước
đó hội tụ tại đỉnh động quả nhiên đã biến mất không thấy đâu, nếu không phải như vậy, những người trên Nguyên Từ Sơn kia làm sao có khả năng bình an xuống tới đây được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất