Lam Tuyết Giang im lặng, sao gần đây gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy chứ?
Cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, tầm nhìn từ trên tầng cao nhất trông nó rất rộng lớn, khoảng cách giữa các cửa sổ cũng rất xa, suy nghĩ từ cửa sổ nhảy về cũng lập tức biến mất, nhỡ đâu không cẩn thận trượt chân, chẳng phải là cô cũng phải gánh trách nhiệm?
Lam Tuyết Giang đi qua đi lại trong căn phòng, nhìn về phía người đàn ông khoả thân đang quấn khăn tằm ở trong phòng khách.
“... Thật sự nên làm gì bây giờ?”
Hoàng Tử Bình vuốt ve cắm, trầm ngâm một lát, “Xem ra chỉ có một
cách mà thôi.”
“Cách gì?” Lam Tuyết Giang lúng ta lúng túng hỏi.
Không biết vì sao, khi hỏi ra câu này, từ đôi mắt thâm trầm sâu thẳm
kia, tựa như cô có thể ảo giác cảm nhận được nó đã ở trong một kịch bản
nào đó...
Quả nhiên, lời nói sau đó của Hoàng Tử Bình như là tiếng sấm nổ ra từ
trong không trung.
“Đêm nay tôi ở lại.”
Ở lại?
Lam Tuyết Giang kinh ngạc đến mức không nói được gì.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Tử Bình nhìn cô, giống như một kẻ vô gia cư: "Không thì phải làm sao bây giờ? Cửa thì không vào được, em cũng không thể để tôi đi ra ngoài tìm khách sạn được chứ, huống chi ví tiền và chìa khóa xe đều để trong nhà cả rồi, cũng không có giấy chứng minh thư."
"..." Lam Tuyết Giang nắm chặt tay lại.
"Tôi ngủ trên ghế sô pha cũng được." Hoàng Tử Bình lại nói thêm một câu.
"..." Trên gương mặt của Lam Tuyết Giang dần dần xuất hiện vẻ đắn đo.
Sau đó, Hoàng Tử Bình yên lặng nhếch khóe môi, không nói gì nữa. Căn phòng yên tĩnh đến quỷ dị.
Chưa đến mười giây, Lam Tuyết Giang thả lỏng tay ra, gượng ép nói:
"Thôi được rồi...
"Làm phiền em rồi." Hoàng Tử Bình nghiêm túc nói.
"À, vậy tôi đi lấy gối và chăn cho anh..."
Lam Tuyết Giang vội vã nói rồi quay người chạy vào phòng ngủ.
Nhưng vì trong lòng đang quá rối ren, cô lại chạy nhanh nên lúc sắp tới cửa phòng thì bị vấp phải chân của mình, một tiếng "bịch" vang lên lúc cô ngã xuống.
Có tiếng bước chân ổn định chạy tới sau lưng cô và cả tiếng cười khẽ không che giấu được: "Ngã đau không? Tôi chỉ ở nhờ ở đây có một đêm thôi chứ có phải muốn lên giường với em đâu, căng thẳng vậy làm gì?"
Lam Tuyết Giang rất xấu hổ, gương mặt đỏ bừng lên, lan ra cả tai. "...Làm gì có!"
Cô hất tay Hoàng Tử Bình ra rồi tự đứng dậy cắm đầu chạy vào phòng ngú.
Lúc Lam Tuyết Giang ôm gối và chăn đi ra, vẻ mặt và ánh mắt đã bình tĩnh hơn.
Cô cố gắng đi tới một cách tự nhiên nhất, dọn dẹp đống bừa bộn trên ghế sô pha, sau đó tập trung trải chăn ra cho anh.
Trong lúc đó, Hoàng Tử Bình chỉ đứng một bên.
Lam Tuyết Giang đặt gối xuống, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy thân hình cao lớn tráng kiện đang đứng một bên, rồi lại nhìn chiếc sô pha nhỏ hẹp, cô cảm giác anh mà nằm trên chiếc ghế sô pha này thì sẽ không thể duỗi hai cái chân dài đó ra được.
"Không thì anh ngủ trên giường, tôi ngủ ở sô pha cho?"
"Không cần." Hoàng Tử Bình từ chối.
Lam Tuyết Giang gật đầu một cái, đột nhiên cô không biết nên nói gì.
Hoàng Tử Bình khế hất cằm với cô ra hiệu: "Bộ phim đó vẫn chưa chiếu hết, em không xem nữa à?"
"À..."
Lam Tuyết Giang mơ hồ bị anh kéo xuống ngồi lên ghế sô pha.
Trên ti vi đang chiếu bộ phim đang khá được ưa chuộng gần đây, ngày nào cô cũng xem, vừa nãy lúc anh tắm xong là đã chiếu xong một tập, giờ đang chiếu tập thứ hai.
Nhưng lúc này Lam Tuyết Giang không thể tập trung xem phim được bởi vì cô cứ để ý đến sự tồn tại của Hoàng Tử Bình đang ngồi bên cạnh. Cô lén liếc mắt sang thì phát hiện cánh tay Hoàng Tử Bình vừa nãy còn đặt gần cô mà giờ đã khoác lên thành ghế sô pha từ lúc nào.
Cái dáng ngồi này giống như ôm cô vào trong lồng ngực anh dù cô đang ngồi thẳng tắp, cô không cố ý nhìn nhưng vẫn cảm giác được lồng ngực anh phập phồng lên xuống, hơi thở nam tính của anh như có như không lướt nhẹ qua cô.
Lam Tuyết Giang cổ bình tĩnh lại tập trung xem ti vi, vừa nhìn lên màn hình ti vi cô liền giật nảy mình.
Chẳng biết từ lúc nào bộ phim đã chiếu tới cảnh nam nữ chính đang đắm đuối nhìn nhau, nhạc nền rất hay, dưới ánh trăng, nam chính từ từ nâng mặt nữ chính lên, ánh mắt sáng rực và nói: "Anh muốn hôn em..
Nữ chính rũ mắt xuống mà không trả lời, nhưng vẻ mặt ngượng ngùng đã nói rõ hết thảy.
Sau đó, gương mặt và đôi môi của hai người càng ngày càng gần.
"Tiếp theo bọn họ sẽ lên giường với nhau."
Giọng đàn ông trầm tĩnh đột nhiên vang lên ngay bên cạnh cô, cô nuốt
nước miếng xuống: "Ừ.."
Quả nhiên là nam nữ chính càng ngày càng hôn nhau mãnh liệt giống như là để chứng minh anh đã nói đúng.
Lam Tuyết Giang cảm thấy máu trong người mình đang xông thẳng lên não.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất