Chỉ là vừa buột miệng thốt ra, cô liền hối hận.
Đêm hôm khuya khoắt, cho một người đàn ông vào trong nhà mình tắm
rửa, thật sự có chút...
Nhưng mà Hoàng Tử Bình không cho cô cơ hội đổi ý, nói một tiếng Cảm ơn” rồi chen vào, cũng thuận thế đóng cửa lại giúp cô.
Lam Tuyết Giang đành phải dẫn đường cho anh, khi đang chuẩn bị duỗi tay chỉ vào phía phòng tắm, anh đã ngựa quen đường cũ đi qua đi lại, giống như mình là chủ của ngôi nhà này.
Cô suýt chút nữa thì quên mất, lúc trước bọn họ từng là loại quan hệ, nên anh cũng đã từng ngủ ở chỗ này...
“Điều khiển từ xa ở trên giá, nhiệt độ nước tự anh điều chỉnh.” Lam
Tuyết Giang chỉ vào bên trong, có chút không được tự nhiên hằng giọng nói, “Khụ, vậy anh tắm đi...”
Hoàng Tử Bình gật đầu, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Lam Tuyết Giang thấy thế, vội vàng xoay người kéo cửa phòng tắm lên, còn đặc biệt cẩn thận kiểm tra xem khe cửa có đóng chặt hay không.
Rất nhanh, bên trong truyền đến âm thanh quần áo được cởi ra, sau đó vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Lam Tuyết Giang ôm thùng đồ chTuyết Giang phát nhanh tiếp tục đi vào phòng khách, không nhịn được quay đầu lại nhìn, cách lớp của kéo bằng kính, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người cao lớn, trong đầu hiện ra hình ảnh người đàn ông đẹp trai đang tắm rửa...
Giây tiếp theo, cô vội vàng giơ tay vỗ đầu mình.
Điên rồi...
Âm thanh nước chảy trong phòng tắm vẫn vang bên tai, Lam Tuyết Giang dứt khoát mở TV lên, điều chỉnh âm lượng lớn một chút.
Rất nhanh đã chiếu hết một tập phim truyền hình, người bên trong vẫn còn chưa ra.
Thấy bầu trời bên ngoài càng ngày càng tối, cô có chút nóng lòng không nhịn được, thậm chí sửa lại vạt áo, gõ cửa, “Hoàng Tử Bình?”
Khi âm thanh vang lên, tiếng nước ào ào bên trong ngừng lại.
“... Anh còn chưa tắm xong sao?” Cô không nhịn được lên tiếng hỏi lại.
Lần này bên trong vẫn không có tiếng trả lời, nhưng mơ hồ có tiếng bước chân, sau đó cửa phòng tắm một tiếng “keng” một cái kéo ra. “Anh anh
Lam Tuyết Giang lập tức che đôi mắt lại.
Nói lắp nửa ngày, mới nói ra được một câu hoàn chỉnh, “Sao anh lại không mặc quần áo!”
Hơi nước mờ mịt, Hoàng Tử Bình chỉ mặc một chiếc quần góc bẹt, không kiêng nể gì trưng bày ở trước mặt cô.
Tuy rằng hai ngày trước vừa mới dùng rượu lau người cho anh, nhưng đó là tình huống đặc biệt, lúc này mái tóc ngắn ướt dầm dề, bọt nước từ ngọn tóc nhỏ giọt, dọc theo hình dáng ngũ quan cương nghị của anh chảy xuống, chảy qua hầu kết nhô lên của anh, sau đó là lồng ngực cường tráng.
“Vừa mới tắm xong sao có thể mặc được? Quần áo cởi ra đều là đồ bẩn.” Hoàng Tử Bình rất thản nhiên trả lời cô.
“” Khoé miệng Lam Tuyết Giang run rẩy.
Có phải cô nên cảm ơn anh vì ít nhất anh đã mặc quần trong vào không?
Sao gần đây cô luôn có thể nhìn anh ở trần trước mặt mình thế này...
Cho đến khi nghe được tiếng vang, Lam Tuyết Giang mới dám bỏ tay ra khỏi đôi mắt.
Hoàng Tử Bình đã quấn khăn tắm quanh bên hông.
Lam Tuyết Giang vẫn cảm thấy miệng có chút khô nóng, khăn tắm trên người anh là của mình, dầu gội đầu và sữa tắm là của mình, bàn chải đánh răng màu hồng nhạt anh cầm trong tay cũng là của mình...
Vân vân!
Lam Tuyết Giang lập tức trừng lớn mắt, “Anh dùng bàn chải đánh răng của tôi...”
“Nếu không thì sao, tôi lấy cái gì để đánh răng?” Hoàng Tử Bình cúi đầu nhổ bọt trong miệng, giọng nói vô tội đến đúng lý hợp tình.
Tựa như cứ bị cô trừng mắt mãi, anh lại nhếch môi rất chậm rãi nói một
câu, “Không sao, tôi không chê em.
“...” Lam Tuyết Giang muốn phát điên lên.
Không tiếp tục so đo với anh nữa, nhân lúc trước khi chưa tức đến hộc máu, côp xoay người rời đi.
Chờ tới khi Hoàng Tử Bình sấy khô tóc từ trong phòng tắm đi ra, Lam Tuyết Giang đã không còn chút máu, mệt mỏi đỡ trán, chỉ muốn nhanh chóng tiễn vị phật này ra khỏi nhà mình.
Chỉ là khi tới cửa, bước chân anh bỗng nhiên dừng lại.
Lam Tuyết Giang có nhiều kinh nghiệm, phản ứng rất nhanh lùi lại phía sau hai bước.
""
“Làm sao vậy?”
Hoàng Tử Bình nhíu mày một cái rồi đáp, “Tôi quên mang chìa khoá rồi.
Lam Tuyết Giang ngây ngốc, “... Thật hay giả vậy?”
“Có lẽ là lúc đi ra quên không cầm, chỉ mang theo di động.” Giọng nói của Hoàng Tử Bình cũng rất nghiêm túc
Lam Tuyết Giang nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, dáng vẻ không giống như đang nói đùa, cũng nhíu mày theo, nghĩ một chút, cô giương mắt nhìn anh, “Gọi điện thoại cho công ty mở khoá? Tôi nhớ hình như chỗ tôi có số điện thoại!”
Nói xong, cô nhanh chân đi ra phòng khách.
Kéo một tờ giấy ở phía dưới bình hoa trên bàn trà, phía trên có một dãy số điện thoại.
Hoàng Tử Bình đi theo tới, sau khi quét mắt nhìn, nhanh chóng bấm số trên di động.
Rất nhanh đã được kết nối, nhưng thời gian trò chuyện rất ngắn, chỉ
nhìn thấy môi mỏng của anh khẽ động đậy, “Vậy sao? Õ, tôi biết rồi... Cảm
on."
“Sao rồi?” Vừa tắt điện thoại, Lam Tuyết Giang liền vội vàng hỏi.
“Quá muộn rồi, người ta không muốn tới đây.” Hoàng Tử Bình lắc di động biểu thị.
“.” Không phải chứ!
Lam Tuyết Giang suy nghĩ lần nữa, nhìn về phía anh, “Gọi điện thoại cho Phan Anh?”
“Tắt máy rồi.” Hoàng Tử Bình nhàn nhạt trả lời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất