"Nghe nói phòng này còn bán với giá đắt nữa, cao hơn giá thị trường nhiều! Cũng không biết người mua nghĩ gì, lại chạy tới đây mua phòng, tổn thất của nhà chị cũng được là người ta bồi thường, không còn cách nào, bây giờ thật sự không hiểu nổi kẻ có tiền mà!"
Lam Tuyết Giang an ủi hai câu, nhìn thời gian thấy sắp trễ rồi, cô không nói nữa liền đi vào cửa.
Bởi vì quan hệ hợp tác, khó tránh khỏi bị giám đốc gọi đến Hoàng thị chung.
Chỉ có điều lần này vào phòng họp, không phải Hoàng Tử Bình đang ngồi bên trong, Phan Anh cũng chả thấy đâu, mà là một người có vẻ như là thư ký.
Thấy sự nghi ngờ của mọi người, đối phương cười giải thích: "Tổng giám đốc Hoàng đi công tác ở bên ngoài, một tuần sau sẽ về, cho nên lần này tạm thời do tôi thay thế!"
"Vậy à!" Giám đốc liên tục gật đầu.
Lam Tuyết Giang cúi đầu, thì ra là đi công tác rồi.
Kết thúc cuộc họp xong, đi tới thang máy, cô nhịn không được nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng.
Trong đầu bỗng nhiên có cảm giác mất mát mơ hồ xẹt qua.
Lam Tuyết Giang kinh ngạc, vội vàng xua tay, chẳng lẽ hiện tại cô còn
trông mong gặp anh.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại.
Lam Tuyết Giang chỉ về nhà rồi tới công ty, sau khi hàng xóm trước kia dọn đi, thì căn nhà trở nên trống trải và lộn xộn.
Lúc tan làm trở về, cửa mở rộng, vách tường bên trong lại được quét sơn lần nữa, công nhân đang dọn đồ dùng mới vào, hơn nữa đều là hàng hiệu, không biết lúc nào sẽ dọn vào ở.
Nhớ tới trước đây chị hàng xóm nói là một kẻ có tiền, cô cười nghĩ đúng
là vậy thật.
Trời gần tối, Lam Tuyết Giang lê thân thể mệt mỏi lên lầu.
Cuối cùng cũng lên tới tầng cao nhất, cô cúi đầu lấy chìa khóa từ trong túi ra, chợt nghe có tiếng bước chân từ dưới lầu truyền tới, càng ngày càng gân.
Lam Tuyết Giang không biết vì sao cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc.
Sự vững vàng này chỉ có những doanh nhân mới có, nhanh mà không loạn.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, chỗ hành lang nơi có đèn cảm biến đang
sáng, một bóng người cao lớn dần lọt vào trong tầm mắt, sau đó là đường nét gương mặt cương nghị, đôi mắt sâu thẳm và khóe môi mỏng hơi
mím.
Một tay đút túi quần, ống quần theo động tác leo cầu thang hơi nhích
lên để lộ đôi tất màu đen.
Lam Tuyết Giang ngạc nhiên đứng tại chỗ, lập tức cắn môi: "Anh..."
Hoàng Tử Bình không để ý phản ứng của cô, mà lướt thẳng qua người
cô, đứng ở đối diện, sau đó cũng móc ra một cái chìa khóa.
Chìa khóa được đưa vào chính xác.
Sau đó...
"Cạch—"
Cửa đối diện được mở ra.
Lam Tuyết Giang mở to hai mắt nhìn.
Cô sợ hãi quá mức, chìa khóa trong tay cũng rơi xuống đất vang lên tiếng 'lạch cạch'.
Lam Tuyết Giang luống cuống tay chân nhặt lên, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi anh.
Từ đầu tới cuối, gương mặt và ánh mắt của Hoàng Tử Bình không có gì thay đổi.
Không có ý định chào hỏi với cô, so sánh với vẻ khiếp sợ trên mặt cô, anh hoàn toàn thản nhiên như bình thường, giống như việc anh xuất hiện và mở cửa ở đây không phải chuyện gì to tát.
Sau khi Hoàng Tử Bình rút chìa khóa ra, sải bước đi vào.
Lam Tuyết Giang ngây ra tại chỗ, tầm nhìn bị ngăn cách bởi cánh cửa, mà thứ cuối cùng cô thấy, là đôi mắt sâu thẳm kia.
Trong hành lang yên tĩnh, cô không thể làm gì khác hơn là xoay người mở cửa, rồi đóng cửa vào.
Sau đó, Lam Tuyết Giang làm một hành động rất ngớ ngẩn.
Cô dùng sức véo má phải một cái, cảm giác đau đớn ập đến, xác định cô không phải đang nằm mơ, Hoàng Tử Bình thật sự chuyển đến căn nhà đối diện ở.
Thì ra kẻ có tiền khó hiểu trong miệng chị hàng xóm...
Hóa ra là anh!
Nhưng quan trọng là sao anh lại phải chạy tới đây ở?
Rõ ràng anh đang ở một khu biệt thự sa hoa như vậy, so với khu dân cư cũ nát này là một trời một vực đấy! Hay là kẻ có tiền thật sự đều bị bệnh tâm
thần nhẹ?
Lam Tuyết Giang đứng ngay ở cửa ra vào, hơn nữa vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau sự kinh hãi.
Cho nên lúc tiếng gõ cửa vang lên, cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng tại chỗ.
Lam Tuyết Giang nuốt ngụm nước miếng, nín thở hỏi: "Ai vậy?" "Là tôi."
Bên ngoài truyền đến giọng nam trầm tĩnh.
Lam Tuyết Giang nhìn qua mắt mèo, bên ngoài đúng là dáng người cao to của Hoàng Tử Bình, đôi mắt sâu thẳm giống như có thể nhìn xuyên thấu cánh cửa.
Tay cô đặt trên chốt cửa, chậm rãi đẩy ra: "...Anh có chuyện gì
không?
Anh vẫn nhớ rõ chuyện này à!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất