Mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, Trương Nhất Hàm vẫn còn hùng hùng hổ hổ, có thể thấy là cô ấy rất tức giận.
Ban ngày cả hai người đều không có việc gì cần phải ra ngoài, lâu lắm rồi cả hai người mới cùng có thời gian rảnh rỗi, bọn họ mua đồ ăn vặt về xem ti vi, tăng tỉ lệ người xem cho diễn viên mình thích.
Lam Tuyết Giang đang ăn khoai tây chiên thì đột nhiên chuông điện thoại kêu lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Hoàng Tử Bình gửi đến. Lam Tuyết Giang mở tin nhắn ra, đột nhiên cô cảm thấy mờ mịt, bởi vì bên trong không có một chữ nào mà chỉ có mỗi một dấu “?”
Lam Tuyết Giang:“?”
Hoàng Tử Bình :“??”
Lam Tuyết Giang chả hiểu mô tê gì cả, không hiểu anh đang muốn làm cái trò quỷ gì.
Theo lý mà nói, Hoàng Tử Bình không phải là loại người sẽ gửi mấy cái tin nhắn quấy rối người khác như vậy.
Trong lúc cô đang do dự không biết trả lời thế nào thì chuông điện thoại lại một lần nữa kêu lên, tin nhắn lần này là một dòng chữ : “Lam Tuyết Giang, khi nào em mới định trả quần lót cho tôi?”
Lam Tuyết Giang đột nhiên bật dậy, phun hết khoai tây chiên trong miệng ra.
"Tuyết Giang à, cậu làm gì vậy?"
Trương Nhất Hàm đang ngồi xếp bằng trên sô pha ở bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ.
Lam Tuyết Giang lau miệng, cầm một tờ khăn giấy và nhanh chóng thu dọn, cô còn chưa làm xong, điện thoại đã báo có tin nhắn, cô cầm lên xem, suýt nữa ném điện thoại ra ngoài.
Hoàng Tử Bình : "Nếu như em không có thói quen dọn dẹp, em có thể để lại."
"Tôi không có!" Lam Tuyết Giang gần như soạn tin nhắn và gửi ngay lập túc.
Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cô bình tĩnh lại, soạn một tin nhắn khác và gửi đi: "Để ở chỗ của tôi, chiều tôi sẽ tới bưu điện gửi cho anh!"
Hoàng Tử Bình vẫn trả lời nhanh như trước: "Không cần, khi rảnh tôi sẽ tự mình qua lấy."
Lam Tuyết Giang nhìn tin nhắn, hơi hoang mang.
Nhưng ngẫm lại một chút, anh thích làm thế nào thì tùy, tính cách bá đạo như vậy thì chuyện gì đã quyết định cũng không làm lung lay được, cô đặt điện thoại di động xuống tiếp tục xem ti vi.
Ngày thứ hai được nghỉ, buổi chiều Trương Nhất Hàm nhận điện thoại rồi đi ra ngoài, gần tối mới chạy về mà đầu đầy mồ hôi.
Lam Tuyết Giang đưa một ly nước qua, sau khi nghe thấy cô ấy báo cáo đi ra ngoài làm gì, cô rất kinh ngạc: "Cá nhỏ, cậu tìm được nhà rồi?"
"Đúng vậy!" Trương Nhất Hàm uống một ngụm nước lớn.
"Ở đâu vậy?" Lam Tuyết Giang vội hỏi.
Trương Nhất Hàm sau khi uống nước xong, mạnh mẽ lau miệng: "Ở phía
sau trung tâm hội nghị triển lãm, đợi chút, tớ cho cậu xem ảnh!"
Nói xong liền lấy ảnh chụp trong điện thoại di động ra đưa cho cô xem.
Lam Tuyết Giang xem mỗi tấm một lần, ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi: "Cá nhỏ, cậu chắc chắn căn nhà này chỉ có bốn triệu?"
"Đúng vậy! Cậu nói xem có phải tớ nhặt được kho báu không?" Trương Nhất Hàm đắc ý nhướng mày nói.
"Đúng..." Lam Tuyết Giang gật đầu, đâu chỉ nhặt được kho báu, cô còn có chút nghi ngờ có phải đầu của chủ nhà bị cửa kẹp rồi không.
Chỗ của căn nhà này còn tốt hơn so với nhà của cô, hơn nữa còn là hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách thì sáng sủa, ánh sáng trong hình rất tốt, thiết bị được lắp đặt cũng rất hiện đại, đồ gia dụng trong nhà đều đầy đủ hết, nhưng giá cả chỉ đắt hơn căn nhà hiện tại của cô bảy trăm ngàn...
Trước đây họ đã tìm rất nhiều nhà, nguyên nhân rất lớn mà mãi không tìm được đó là kinh phí trong túi của Trương Nhất Hàm cũng giống cô đều có hạn.
Nhà tốt không thuê nổi, nhà rẻ thì thấy chướng mắt, cho nên vẫn chen chúc ở đây với cô.
Nghĩ đến đây, Lam Tuyết Giang lo lắng hỏi: "Cá nhỏ, căn nhà này rẻ như vậy, không phải bị lừa chứ?"
"Yên tâm yên tâm, chắc chắn không bị lừa đâu!" Trương Nhất Hàm lắc đầu như trống bỏi, nói rõ: "Đích thân chủ nhà nói mà, tớ không cần giao tiền đặt cọc, chỉ cần đưa tiền thuê nhà vào mỗi tháng là được!"
Lam Tuyết Giang nghe xong, càng thêm lo lắng.
Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Trương Nhất Hàm vui vẻ chạy tới, ôm vai cô: "Ai nha, yên tâm đi! Thật ra đây là một người bạn khá giàu có của tớ, trong tay có nhà không ai ở, thấy tớ không có nhà ở liền để tớ ở thôi, tiền thuê nhà gì đó đều giảm giá!"
"Được rồi.." Lam Tuyết Giang nghe thấy vậy, lúc này mới gật đầu.
"Đúng rồi, Tuyết Giang, ngày mai tớ sẽ dọn qua đó!" Sau đó Trương Nhất Hàm lại tuyên bố thêm một chuyện.
"Nhanh như vậy sao!" Lam Tuyết Giang khẽ hô lên.
"Ha ha, có phải không nỡ xa tớ không? Không sao đâu, cách đây cũng không xa, đợi cậu được nghỉ thì tới tìm tớ chơi thôi!" Trương Nhất Hàm lắc vai cô, cười khó hiểu.
Trương Nhất Hàm chắc chắn là người thuộc phái hành động, bảo mai chuyển là mai chuyển liền.
Mới sáng sớm, đã dọn đồ vào vali xong, sau đó đón xe taxi đã hẹn trước, nhanh chóng rời đi.
Lam Tuyết Giang cũng trở lại đi làm, nên chỉ có thể tiễn cô ấy tới dưới lầu, may mà không có nhiều đồ lắm, lúc lên lầu cô lại phát hiện cửa căn nhà đối diện đang mở, cũng có người đang bọc lớn bọc nhỏ chuyển đồ, còn có đồ gia dụng.
Thấy hàng xóm đi tới, cô thuận miệng hỏi: "Chị ơi, các chị cũng dọn nhà à?"
Đối phương là chị gái tốt bụng đã báo cảnh sát trong vụ phá cửa lần trước.
"Đúng rồi!" Hàng xóm trực tiếp gật đầu.
"Sống ở đây thấy không hợp hay sao ạ?" Lam Tuyết Giang kinh ngạc, tiếp tục hỏi: "Em nhớ lần trước chị nói đã thanh toán tiền thuê nửa năm rồi
Lam Tuyết Giang gật đầu, đây là điều khó tránh khỏi khi mướn phòng, ai gặp phải thì thật không may.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất