Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Các huynh đệ, chúng ta mau xé xác mấy thứ đồ có mắt như mù này thành bốn mảnh!" Quỷ Hung Ác không khỏi cất tiếng cười bén nhọn, thu sợi xiềng xích từ chỗ hai người trở về, hai người nhất thời có thể động đậy chút ít.  

             Nhưng bọn họ còn chưa kịp có bất kỳ động tác gì khác, Quỷ Hung Ác đã vươn bàn tay đầy tội ác của mình ra, bỗng túm lấy cổ áo của Khuê Lang, trước khi hắn ta kịp phản ứng, đã nhấc bổng hắn ta lên cao.  

             Ba tên quỷ còn lại cũng cười khẩy một tiếng, thi nhau ra tay, túm lấy những phần khác trên người Khuê Lang.  

             Bốn người cười quái dị xoay vòng, tay dùng sức, Khuê Lang ngay lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn, đang không ngừng kéo lấy cơ thể hắn ta, giống như muốn kéo đứt người hắn ta ra vậy, không nhịn được cất tiếng khóc thét đầy thống khổ.  

             Nguyệt Linh thấy vậy, không khỏi sợ hãi xanh mặt, muốn đi đến cứu người, nhưng cả người Tứ Quỷ đều tản ra khí thế cường hãn, cũng khiến hơi thở của nàng ta không nhịn được bị đè nén, căn bản không có cách nào tiếp cận bọn họ.  

             Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Nguyệt Linh sợ tới mức tái nhợt, nhìn Tứ Quỷ kêu gào ầm ĩ, tràn đầy vẻ sợ hãi. Đồng thời, trong mắt đã hiện lên tia mơ hồ.  

             Rốt cuộc bốn người này có lai lịch gì, thực lực mạnh mẽ như thế cũng thôi đi, nhưng vì sao cứ cố tình nhằm vào bọn họ?  

             Nói ra thì, hai người bọn họ đúng thật là xui tận mạng. Lúc đầu đã hiểu lầm Trác Uyên, kéo nhau đi báo thù, kết quả không ngờ rằng, người ta lại là cao thủ tuyệt thế, chỉ một chiêu đã đánh cho bọn họ quỳ rạp trên mặt đất, không nói đến chuyện mất hết mặt mũi, lại còn không kiếm chác được cái gì, sau đó mới biết được tỷ muội tốt trước kia của mình, lại chính là người đứng sau màn tất cả mọi chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.  

             Nhưng bọn họ còn chưa kịp xông lên báo thù, quyết tâm cá chết lưới rách với đối phương, thì không biết từ đâu chui ra bốn tên điên người không ra người, quỷ không ra quỷ đã ngăn cản bọn họ, thực lực lại còn vô cùng mạnh mẽ, hai người bọn họ căn bản không thể chống đỡ nổi!  

             Trong lúc nhất thời, trong lòng Nguyệt Linh bi thương, vừa sợ vừa vội đến mức nước mắt chực trào.  

             Khuê Lang thì lại không ngừng kêu rên từng hồi, vẻ mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh chảy ra liên tục, chân tay đau nhức, khiến hắn ta phải cắn chặt đến sắp nát cả răng rồi.  

             Ma Sách Tứ Quỷ thì cười quái dị từng hồi, không ngừng xoay quanh hắn ta, sau đó bốn người liếc nhìn nhau, Quỷ Hung Ác giống như đang chơi đùa vậy, cất tiếng cười nói: "Quy tắc cũ, một, hai, ba, kéo!"  

             "Dừng tay, xin hãy thủ hạ lưu tình!"  

             Nhưng mà, vào thời khắc Khuê Lang sắp bị Tứ Quỷ chia năm xẻ bảy, một tiếng hét lớn lại đột nhiên vang lên bên tai bọn họ. Quay đầu nhìn, lại thấy Viên lão chẳng biết đến từ lúc nào đang vội vội vàng vàng chạy tới, còn không ngừng vẫy hai tay, khẩn cầu nói: "Bốn vị nghi trượng đại nhân, thủ hạ lưu tình. Bọn họ không biết thân phận của bốn vị đại nhân, đã mạo phạm, mong hãy thứ lỗi!"  

             Lạnh lùng lườm Viên lão một cái, Quỷ Hung Ác không khỏi hừ nhẹ ra tiếng: "Hai vị này cũng không tính là mạo phạm, nhưng lại dám to gan không biết danh hiệu của bốn huynh đệ chúng ta, vậy thì tội đáng muôn chết. Các huynh đệ, tiếp tục kéo..."  

             "Đợi đã..." Quỷ Hung Ác còn chưa nói xong, Viên lão đã lại xua tay, ngắt lời lão ta, sau đó tròng mặt khẽ đảo, vội vàng nói: "Các ngươi không thể giết bọn họ, bởi vì... Bởi vì... Bọn họ là bạn của Trác quản gia!"  

             Cái gì?  

             Cả người bất giác lạnh lẽo đến rùng mình, cánh tay đang lôi kéo của Tứ Quỷ, nhất thời dừng lại, tiếng kêu gào thảm thiết của Khuê Lang, cũng bỗng dưng ngừng lại theo.  

             Tứ Quỷ nhìn chăm chú Khuê Lang đang bị nâng trên đầu một cái, sau gáy đều đã chảy đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run như cầy sấy.  

             Ngay sau đó, chỉ thấy Tứ Quỷ lập tức đặt Khuê Lang xuống, để hắn ta ngồi ngay ngắn trên mặt đất, sau đó đồng loạt đi lên, đấm vai bóp chân cho hắn ta, mát xa nhẹ nhàng vùng lưng, vô cùng ân cần.  

             Quỷ Hung Ác đã thay đổi vẻ mặt hung thần ác liệt ngày thường của mình, lộ ra vẻ mặt hiền lành mỉm cười, nhếch miệng nói: "Hê hê hê, hiểu lầm hiểu lầm, ngươi là bạn của Trác quản gia, vừa nãy đã đắc tội rồi, ngươi đừng để ý, cũng tuyệt đối đừng nói với Trác quản gia, bằng không chúng ta sẽ vô cùng thảm!"  

             Khóe miệng bất giác méo xệch đi, Quỷ Hung Ác lộ ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp, ba tên quỷ còn lại cũng vẻ mặt cầu xin nhìn về phía hắn ta.  

             Điều này không khỏi khiến mọi người đều trợn tròn mắt, lại liếc nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bốn tên gia hỏa này đã xảy ra chuyện gì vậy, vừa rồi còn có dáng vẻ muốn đánh muốn giết, sao bây giờ lại kính cẩn nghe lời như vậy?  

             Viên lão đứng một bên quan sát cũng có chút hoảng hốt, vốn dĩ lão ta nhắc tới Trác Uyên, chẳng qua là muốn để cho bốn người kia nể mặt mà thôi, nhưng không ngờ rằng lực chấn nhiếp của Trác Uyên lại mạnh như thế.  

             Bốn người chỉ nghe thấy tên của hắn thôi, đã lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn.  

             Aizz, có thể thuần hóa bốn vật nhỏ này đến mức độ này, cũng thật sự là kỳ tích!  

             Bật cười lắc đầu, trong mắt Viên lão lóe lên ánh sáng thâm thúy...  

             "Ơ, không đúng, với tính cách của Trác quản gia, làm sao có thể kết bạn dễ dàng như vậy? Lúc trước khi chúng ta vừa gặp được hắn, hắn đều không nói hai lời đã ra tay thô bạo rồi! Hoặc là phục tùng, hoặc là hủy diệt, làm gì có nhiều bạn bè?" Lúc này, Quỷ Lanh Lợi đột nhiên khẽ đảo con ngươi, phát hiện ra vấn đề, nghi ngờ nói.  

             Lời này vừa nói ra, ba tên quỷ còn lại cũng nhướng mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía hai người: "Các ngươi thật sự là bạn của Trác quản gia?"  

             Khuê Lang và Nguyệt Linh nhìn nhau, hai người vội vàng đồng loạt gật đầu, như gà mổ thóc. Tuy rằng bọn họ cũng không biết Trác quản gia trong miệng bốn người này là ai, nhưng bọn họ biết, nếu như bọn họ không gật đầu xác nhận, thì lúc này chỉ còn đường chết!  

             Bởi vì thực lực của bốn người này thật sự quá mạnh mẽ, lại dã man không hiểu chuyện, điên điên khùng khùng, bọn họ căn bản không phải đối thủ của bốn tên gia hỏa này.  

             Lông mày nhíu chặt lại, Quỷ Hung Sát vuốt cằm, cân nhắc kỹ lưỡng. Tứ Quỷ đã đi theo Trác Uyên một thời gian dài như vậy, bây giờ cũng học được cách động não rồi.  

             "Viên lão đầu, lúc trước ngươi cho người báo tin cho chúng ta, nói có người tìm Trác quản gia để gây sự. Bốn huynh đệ chúng ta đã dạo qua một vòng chỗ này, cũng chỉ nhìn thấy hai tên đệ tử Thần Chiếu này, có khả năng chính là hai tên có mắt như mù, dám phạm Thái tuế đó! Nếu như bọn họ là bạn của Trác quản gia, vậy thì người đến gây sự với lão nhân gia hắn, lại là người phương nào?" Ánh mắt hơi nhíu lại, Quỷ Hung Ác lạnh lùng liếc Viên lão, lên tiếng chất vấn.  

             Viên lão không khỏi sửng sốt, cảm thấy khá kinh ngạc!  

             Con mẹ nó, bốn vật nhỏ này, từ khi nào mà đã học được cách suy nghĩ vấn đề rồi. Lần hồi tông này, quả nhiên thay da đổi thịt, thay đổi không ít đó. Có điều, Trác Uyên có thể khiến cho bọn họ biến thành như vậy, lại càng thêm đáng quý.  

             Viên lão vuốt nhẹ chòm râu, trầm ngâm một hồi, trong lòng âm thầm gật đầu, nhưng trên mặt lại bày ra nụ cười làm lành nói: "Khởi bẩm bốn vị nghi trượng, người đến gây sự với Trác quản gia, vừa rồi đều đã bay đi, bọn họ đang muốn đuổi theo, thì lại bị các ngươi cản lại, các ngươi không thấy sao?"  

             Bất giác ngẩn ra, bốn người liếc nhìn nhau, ngẫm lại đúng thật là có chuyện như vậy. Lúc trước quả thật còn có hai bóng người bay qua, bọn họ không kịp ngăn lại, nên đã ngăn cản hai người này trước.  

             Không ngờ rằng, lại đi ngăn cản người một nhà!  

             Trong lúc nhất thời, bốn người bất giác có chút ngượng ngùng, cười ngây ngô gãi đầu, vẻ mặt bồi tội nói với hai người: "Thật ngại quá, thì ra là người mình, đều làm việc cho Trác quản gia. Vừa rồi ra tay, đã đắc tội nhiều rồi, các ngươi tuyệt đối đừng nói với Trác quản gia!"  

             Quỷ Hung Ác ngàn căn vạn dặn, Quỷ Lanh Lợi thì lại nhìn theo hướng mà hai người kia biến mất, nghi nói: "Chỉ là không biết bọn họ là người nào, không ngờ lại tìm Trác quản gia gây sự, chúng ta phải mau chóng loại bỏ đám người kia mới được!"  

             Ba người còn lại nghe xong, cũng gật đầu đồng ý.  

             Hai mắt không khỏi sáng ngời, Nguyệt Linh nhìn Khuê Lang một cái, ra hiệu qua ánh mắt. Khuê Lang hoàn toàn hiểu được ý tứ của nàng ta, cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành.  

             Bốn tên gia hỏa này điên điên khùng khùng, không biết đến từ phương nào, nhưng thực lực cường hãn, rất dễ lợi dụng. Sao không lừa gạt bọn họ, để bọn họ báo thù cho bản thân, xử lý Hồ Mị Nhi và Liễu Húc?  

             Viên lão giống như nhìn ra tâm ý của bọn họ, trước khi bọn họ mở miệng, đã cất cao giọng nói: "Bốn vị nghi trượng, hai người này đều là đệ tử nội môn, các ngươi cũng không thể tùy tiện động đến bọn họ, nếu không coi chừng bị môn quy xử trí. Hơn nữa, Trác quản gia cũng có ý muốn mạng của bọn họ, bằng không sao bọn họ có thể chạy thoát được? Các ngươi chớ làm mấy việc vô vị, phá hỏng đại kế của Trác quản gia!"  

             Trong lòng bất giác rùng mình, bốn người liếc nhìn nhau, đều nghiêm nghị gật đầu.  

             "Viên lão đầu, ngươi..." Đồng tử mắt không khỏi co lại, Khuê Lang hung tợn trừng mắt liếc nhìn Viên lão một cái, hàm răng cắn chặt, nhưng rất nhanh, đã lại bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu.  

             Lúc trước Viên lão đã cứu hắn ta một mạng, bây giờ lại làm hỏng đại của hắn kế ta, thật không hiểu nên coi lão ta là kẻ thù hay là ân nhân.  

             Nguyệt Linh cũng nhìn về lão ta với vẻ mặt khó hiểu, trong lòng nghi hoặc.  

             Viên lão cười nhẹ, từ chối cho ý kiến, khẽ nói: "Bốn vị nghi trượng đại nhân, mặc dù thủ đoạn độc ác, nhưng đó là do hoàn cảnh gây ra, thực ra bọn họ trời sinh tính tình thuần phác, dạo gần đây vừa mới được đặc xá hồi tông, lòng trung thành dũng cảm cũng càng tăng lên, thực khó có được. Không nên dây vào ân oán trong tông môn, lại lâm vào kiếp nạn. Huống hồ, lão phu đã nói từ trước, người sống còn hơn kẻ chết. Các ngươi báo thù như vậy, không có ý nghĩa nào cả, còn không bằng để ý chăm sóc hai tiểu bối nhiều hơn, nghĩ cách cứu chúng mới là điều nên làm!"  

             "Ừm... Viên lão đầu, lần này ta đã hiểu lời của ngươi nói, Cương nhi..." Cả người bất giác chấn động, đồng tử mắt Khuê Lang trừng lớn, như mới tỉnh lại từ trong mộng.  

             Đúng vậy, nếu hắn ta liều mạng cá chết lưới rách với đám người Hồ Mị Nhi, hắn ta là anh hùng khí khái, nhưng con của hắn ta đã bị đứt hết gân mạch, ở lại phòng tạp dịch cũng chỉ còn đường chết.  

             Hắn ta phải để dành mạng của mình, để chăm sóc con của hắn ta nữa!  

             Nghĩ đến đây, Khuê Lang vội vàng đứng dậy, chạy về phía căn phòng tồi tàn kia. Nguyệt Linh cũng bỗng dưng tỉnh ngộ, cảm kích nhìn Viên lão một cái, rồi vội vàng đuổi theo.  

             Ma sách Tứ Quỷ thấy vậy, cảm thấy tò mò, cũng đi theo.  

             Nhìn bóng lưng mọi người đã đi xa, Viên lão không khỏi khẽ vuốt râu dài, vừa lòng cười.  

             Đợi đến khi tất cả mọi người đi đến căn phòng nhỏ đã xập xệ đến mức không thể xập xệ hơn, Khuê Lang nhìn xem Khuê Cương đã sớm hôn mê bất tỉnh, bộ dáng hấp hối, vô cùng  suy yếu, trong lòng không nhịn được đau xót, một đôi mắt hổ lấp lánh không khỏi ánh lệ.  

             Nguyệt Linh cũng giống như vậy, chậm rãi vuốt ve gò má tái nhợt của Nguyệt Nhi một chút, đau khổ nhắm hai mắt lại.  

             "Ồ, hình như bọn họ bị thương rất nặng!" Quỷ Lanh Lợi đi vào theo, nhìn thấy hai tiểu bối như vậy, cất tiếng cười nhẹ.  

             Quỷ Nhát Gan lập tức theo vào, liếc trộm một chút, thản nhiên nói: "Hai tiểu gia hỏa này không dùng đan dược trị thương sao, có muốn chúng ta cho các ngươi hai viên không?"  

             "Đa tạ ý tốt của nghi trượng đại nhân, chỉ là bọn chúng... Bọn chúng đã bị đứt từng khúc gân mạch, cho dù là đan dược cấp bảy, cũng không có tác dụng gì cả..." Nói rồi, một đại nam nhân như Khuê Lang, giờ đây đã nghẹn ngào thành tiếng.  

             Nguyệt Linh nghe được, cũng bi thương không thôi, nước mắt khẽ lăn xuống.  

             Có điều, Ma Sách Tứ Quỷ nghe thấy vậy, liếc nhìn nhau, lại tỏ vẻ không có gì nghiêm trọng.  

             Quỷ Hung Ác hơi kỳ quái nhìn hai người, vẻ mặt nghi ngờ nói: "Khóc cái gì mà khóc, không phải chỉ là đứt cái gân mạch thôi sao, có cái gì lớn lao đâu, đi tìm Trác quản gia cứu chữa đi? Không phải các ngươi là bạn bè sao, Trác quản gia đối xử người một nhà thật sự vô cùng rộng rãi đó!"  

eyJpdiI6IkRkd0xjRDdwT3dJMElMTE5SM0c3Nnc9PSIsInZhbHVlIjoicTNLWjUzejB6SzVzSHBkVFwvZjZUZUZSQlRacG9WVGFHOGtUZnpFeVVpTytsaUVCVmp5SklrNXIyUlBnZ0RXTUxWcDFpRXVKRHpZOFZ2XC9HN0lcL2ZPTlVqTmx0VmVBXC9ZVFByMHZyNDZjTVNucDI4SjJ0QVRqa1gxN0hlQkNnRXhaRmNaVHB5Y3g1MUZoa3d5eHBkakhGTnpFbm5hRlJ3R0ROM1JvUTdNalJwN3RHZ1JJQ0hTV1BLczc5ZVlVS0RLUnRIdHNDZTJ5RXVoMVNMeW1xVEJRV1NGWk9HUjVVemNXNnc2SE9JXC9NTjRnWUlLZXA0ZDJCdDdaK0ZjVHo1cG9TIiwibWFjIjoiZGVjNzcxOTRlMWMxZmQ1MTQ1ZjFhMDJiNDIyYmZlNWU3MmI1OTE0NjdiMDZlNGU1MGY2OTE4YjI0ZGExMzg5OCJ9
eyJpdiI6IllQTU1WcENMbFNYZzlEdEd4UXpaNVE9PSIsInZhbHVlIjoiUXZRODhrcU9rY000NlMzRWc4WTZFSndwVXdyNDZydGdCb1RNdDgzS0ZmdzF0M1lmZG8ydFpjV3lwcG5kcGYzMXZBUklpYjhvWHZwU1FCM0tPcXU2cDlndUJVdmkxYTBBbTJOS3dhMDE5SXNmTVdRak8xc2NveHJkbHN4YmpRNUduUjJicEZWSndPb040dXordXBCM3M5XC9BVGo2MlwvbEhwMWdyQm1TMkw3VGkzQ3ZSR3ZpMEVhNUNQczhXSVBKRWJLWnZTK1p3eVhZRXN4eTRTYk1ORFB1aEdKNzVXclk1SW9LdzVtWHBtaU1DclwvNWJIc015eG5mOVAxaW41dmIyakZCTDlwa2hFSURJcDBFWTgzSEVTdjBFUVhjcXgrUnVHNlljNStvTG9pcFpJQVF0ejVvRFBGWVY0WnR6b3VEN1JnbnA1MWhEaVExZXpueURKMlduMkRWNWcrVFVFWloxbFI4cGl6K0ErRW51UVFkdFhsSE9GanQ3V1EzbDRSK2dPIiwibWFjIjoiZjJmMWZkNzkxYWU5OTEyNjBmYTJhZTg2OThmZDM5ZjU0OWYyYTY1NGI5MTVlYWNjNzI0M2UzYTRjZDZmNTk2MiJ9

             Tuy rằng bây giờ bọn họ vẫn chưa biết Trác quản gia đó là ai, nhưng lại là con đường sống cuối cùng của bọn họ...

Ads
';
Advertisement