“Hồ Mị Nhi, chuyện Nguyệt Nhi và Cương Nhi đang diễn võ trên đài đột nhiên bị phản phệ có phải là do ngươi ra tay làm hay không?” Nguyệt Linh nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Mị Nhi, lạnh lùng lên tiếng.
Hồ Mị Nhi cười khinh một tiếng, chẳng nói đúng sai: “Này, sư muội sao lại nói thế? Vì để giúp hai tiểu tử kia có thể vượt qua được trận đấu ngoại môn mà sư tỷ ta xem như đã tận tâm hết sức. Hiện tại hai người họ không lo tu luyện, để xảy ra tình huống này, sư muội lại đổ lỗi lên đầu sư tỷ, chẳng lẽ không sợ sư tỷ đau lòng hay sao?”
“Ngươi…”
Nguyệt Linh bất giác câm nín, quay đầu liếc nhìn Khuê Lang một cái, cũng giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng ta không có chút chứng cứ nào trong tay, dù muốn mắng một trận cũng không biết nên mắng thế nào.
Khuê Lang lạnh lùng nhìn Hồ Mị Nhi, thản nhiên lên tiếng: “Ngươi không cần che giấu nữa, tất cả chúng ta đều hiểu rõ trong lòng rồi. Tuy rằng ta không biết ngươi đã làm như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ nuông chiều trước kia của ngươi thì đã hoàn toàn hiểu được rồi. Giờ phút này, mọi người đều đã ăn ngay nói thật, vì sao ngươi còn phải làm như vậy?”
“Hahaha… Khuê Lang sư huynh vẫn gọn gàng dứt khoát như thế nhỉ, vậy muội muội ta cũng không già mồm nữa, tất cả chuyện này đúng là do ta trù tính!” Hồ Mị Nhi bất giác cười ra tiếng, thản nhiên thừa nhận: “Hơn nữa, không chỉ là chuyện hôm nay, tất cả những chuyện trước kia cũng là do ta làm!”
Hai người không nhịn được mà co rụt con ngươi, liếc nhìn lẫn nhau, đều không ngờ vực lên tiếng: “Trước kia?”
“Thế nào, không lẽ các ngươi đã quên chuyện bị đẩy vào phòng tạp dịch này ư?” Hồ Mị Nhi chớp đôi mắt to tròn, không khỏi cười nhạo: “Hahaha… Xem ra các ngươi sống ở phòng tạp dịch này cũng không tồi, đã không có ý muốn quay lại thế giới bên ngoài rồi nhỉ!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi mau nói rõ cho lão tử!” Khuê Lang gần như gào lên thành tiếng, thân mình run run, như thể đã nhớ lại chuyện gì đó, hung dữ nói.
Nguyệt Linh cũng nhìn chằm chằm đôi mắt tà ác của Hồ Mị Nhi, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Hồ Mị Nhi cười nhạt, cũng không giấu diếm nữa, khinh miệt nói: “Chuyện đã tới nước này, tiểu muội ta đây cũng không dám giấu diếm. Lúc trước, chuyện Khuê Lang đại ca yêu đương với đệ tử ngoại tông, còn sinh hạ con nối dõi, là do tiểu muội bẩm báo với trưởng lão tông môn. Bởi vậy nên đại ca mới bị phạt vào phòng tạp dịch, mà đứa bé Cương Nhi này cũng phải đối mặt với nguy hiểm bị xử quyết. Nhưng dù sao sư phụ của đại ca cũng là cung phụng, vô cùng có mặt mũi, cho nên đã dám bảo vệ đứa bé này, thật là đáng mừng, hahaha…”
“Gì cơ, thế mà lại là ngươi…” Khuê Lang không nhịn được mà co rụt con ngươi, siết chặt hai nắm đấm, sát khí toàn thân bắt đầu tỏa ra.
Hồ Mị Nhi nheo mắt, cười một cách quỷ dị, không đáp lại lời nào mà chỉ nhìn về phía Nguyệt Linh, ngây ngốc nói: “Sư muội, còn nhớ chuyện viên đan dược cấp năm kia không? Ngươi muốn cải tạo thể chất cho Nguyệt Nhi, tỷ tỷ ta tốt bụng truyền một bức thư cho ngươi, dụ ngươi đi trộm đan. Kết quả ngươi cũng đi thật, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể bẩm báo lại với tông môn chuyện ngươi đi trộm đan mà thôi!”
“Hóa… hóa ra là ngươi!” Nguyệt Linh run run lông mày, trong mắt cũng dần lộ ra sát ý nồng đậm: “Không ngờ rằng những đau khổ trong mấy chục năm qua của ta và Khuê Lang đại ca đều là do một tay ngươi tạo thành. Rốt cuộc thì vì sao ngươi phải làm như thế chứ, chúng ta đâu có đối xử tệ với ngươi!”
“Đúng vậy, ngươi là do ta tự mình dẫn vào tông môn, vì sao lại muốn hãm hại vu khống ta như thế?” Khuê Lang gầm lên như loài thú hoang, hai mắt đỏ bừng, ồm ồm nói.
Hồ Mị Nhi nhìn hai người họ thật lâu, không khỏi cười khẩy: “Lý do ư, đương nhiên là có, hơn nữa còn có rất nhiều. Tiểu muội ta cũng không phải là người có thể vô duyên vô cớ ra tay tàn nhẫn với ân nhân ngày xưa!”
Hồ Mị Nhi bất giác hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn về phía Khuê Lang, trong mắt chứa đầy hận thù: “Khuê Lang đại ca, ngươi là người đưa tiểu muội vào tông môn, tiểu muội cũng vô cùng kính trọng ngươi. Nhưng ngươi đáng lẽ ra không nên không chịu thừa nhận sau đêm xuân kia, còn nói gì mà tông môn có quy củ, có thể song tu nhưng không thể sinh lòng yêu thương. Lúc ấy lão nương thật sự đã tin rồi, kết quả ngươi vừa quay đi đã câu kết làm bậy với nữ nhân khác, còn có cả con, ngươi như thế mà cũng gọi là song tu vô tình ư?”
Ấy…
Gương mặt Khuê Lang chợt trở nên gượng gạo, ánh mắt nhìn về phía Hồ Mị Nhi không khỏi có chút xấu hổ, bất đắc dĩ thở dài: “Ôi, chỉ vì chuyện nhỏ này ư…”
“Vô nghĩa, đương nhiên không chỉ vì chuyện cỏn con ấy!” Hồ Mị Nhi bất giác hừ nhẹ một tiếng, lại nhìn về Nguyệt Linh bên cạnh, cong miệng cười tà ác: “Chủ yếu vẫn là vì vấn đề số lượng đệ tử tinh anh. Nguyệt Linh sư muội và Khuê Lang sư huynh đều là người nổi bật trong số đệ tử nội môn, nếu không loại bỏ hai người thì danh sách đệ tử tinh anh sẽ không đủ chỗ mất!”
“Con mẹ nó, hóa ra đây mới là mục đích thực sự của độc phụ nhà ngươi!”
Ngay từ đầu Khuê Lang còn hơi áy náy, nhưng sau khi nghe được những lời này, hắn ta cũng nổi giận bừng bừng. Hóa ra ả Hồ Mị Nhi chết tiệt này ra chiêu độc địa như thế không phải vì trả thù, mà là vì lợi ích!
Con bà nó, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, trên chữ “sắc” có một cây đao. Lão tử còn nghĩ sắp phải chết vì tội phong lưu rồi, hóa ra là không phải, hại lão tử hổ thẹn không công nửa ngày.
Nguyệt Linh lại hung dữ nhìn chằm chằm Hồ Mị Nhi, trong mắt vẫn còn vẻ khó hiểu: “Nếu ngươi nhắm đến danh sách kia thì cứ nhằm vào chúng ta là được rồi, sao còn phải đối phó với bọn Nguyệt Nhi? Chúng nó vẫn là trẻ con, màn lựa chọn đệ tử tinh anh sắp bắt đầu, dù chúng nó có vào nội môn thì cũng không uy hiếp được đến địa vị của ngươi, vì sao…”
“Đốt rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại sinh. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, sớm muộn gì cũng mọc rễ mà thôi!”
Hồ Mị Nhi bất giác cười quỷ dị, khẽ nói: “Hai đứa nhóc này là người thân của các ngươi, nếu chúng nó vào nội môn rồi, lại phát hiện những chuyện trước kia đều là do ta ra tay thì có thể không hận ta thấu xương ư? Thay vì cứ ngồi im đợi chúng nó đến tìm ta báo thù, chi bằng lão nương cứ ra tay trước, phế chúng nó đi. Chỉ tiếc rằng tông môn có quy củ, vì cam đoan đệ tử có tiềm chất có thể sống sót nên đệ tử nội môn không thể tùy ý ra tay với đệ tử ngoại môn, trừ khi đệ tử ngoại môn khiêu chiến trước.”
“Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể làm ra hạ sách này, để chúng nó tự đoạn mạch đi. Vốn dĩ ta nghe nói tông chủ đưa một đệ tử từ ngoài vào, đã dụ dỗ nha đầu Nguyệt Nhi kia đi thử một lần, nếu có thể mượn tay người nọ diệt trừ nha đầu kia thì cũng không phải là chuyện xấu, vừa có thể thăm dò thực lực của người nọ, lại vừa có thể diệt trừ đứa nhóc này, một công đôi việc. Đáng tiếc, tên Trác Uyên kia cũng là phế vật, không có tác dụng gì lắm, còn bị Nguyệt Nhi làm bị thương, cuối cùng bị ném vào phòng tạp dịch. Hừ hừ hừ… biết sao được, đành phải giữ nguyên kế hoạch ban đầu!”
Khuê Lang và Nguyệt Linh không nhịn được mà giật giật hai má, nhìn nhau xấu hổ.
Ả Hồ Mị Nhi này còn gọi Trác Uyên là phế vật, vậy thì cả Ma Sách Tông này sẽ không còn ai được xem như có tác dụng nữa. Xem ra Hồ Mị Nhi còn chưa biết Trác Uyên lợi hại như thế nào, họ cũng sẽ không vạch trần nữa, gạt nàng ta vậy!
Nhưng chuyện Hồ Mị Nhi vừa ra tay với Nguyệt Nhi và Khuê Cương, bọn họ không thể nhịn xuống được!
Nguyệt Linh và Khuê Lang chợt lóe mắt, liếc nhìn lẫn nhau, đều khẽ gật đầu. Sau đó, hai người lấy đà vọt mạnh qua, khí thế toàn thân bất chợt bùng nổ.
Tuy rằng họ bị Trác Uyên đánh trọng thương, nhưng dù sao cũng là cao thủ Thần Chiếu tầng ba và tầng bốn, thực lực phi phàm, mặc dù bây giờ chỉ dùng bảy phần công lực, nhưng lúc hai người liên thủ, luồng sát khí kia cũng khiến Hồ Mị Nhi chỉ có tu vi Thần Chiếu tầng ba bị đè ép đến khó thở, tỏ ra sợ hãi.
“Hồ Mị Nhi, mặc dù chúng ta phải chịu cực hình thì cũng phải liều mạng với ngươi!” Hai người đồng thời hét lên, xuất ra song chưởng.
Trong chốc lát, gió lạnh rít gào, sát ý ngập trời, Hồ Mị Nhi nhịn không được lùi về sau năm bước, phóng ra nguyên lực toàn thân, chuẩn bị nghênh chiến, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ ầm vang lên, vách tường của phòng tạp dịch đột nhiên nổ mạnh, một bóng dáng màu xanh xoay mình thoát ra, chắn trước người Hồ Mị Nhi, đồng thời liên tục xuất ra song chưởng, “ầm ầm” hai tiếng, ép hai người lùi về sau.
Bịch bịch bịch…
Khuê Lang và Nguyệt Nhi lùi liên tục mười bước, khó khăn lắm mới trụ vững lại được, mà người nọ cũng phải vội vàng lùi ba bước mới ổn định lại được thân mình.
Đợi đến khi mọi thứ đã hoàn toàn lắng lại, hai người mới nhìn về phía trước, lại không nhịn được mà giật mình kêu lên: “Nhị sư huynh, Liễu Húc, sao lại là ngươi?”
“Haha… Sư đệ và sư muội công lực thâm hậu, ngây ngốc ở phòng tạp dịch nhiều năm như vậy mà vẫn không giảm chút nào nhỉ. Vi huynh nay đã có thực lực Thần Chiếu Cảnh tầng năm nhưng cũng không áp nổi các ngươi, thật sự bái phục, bái phục!” Liễu Húc phe phẩy quạt lông, chân thành ôm quyền, cười nói.
Khuê Lang và Nguyệt Linh nheo mắt, sát khí đầy mặt.
“Liễu Húc, ngươi cũng có phần trong chuyện này đúng không?” Khuê Lang khẽ cắn môi, rống giận.
Liễu Húc bất giác cười nhẹ, từ chối trả lời: “Sư đệ, sư muội, các ngươi đang nói gì vậy, vi huynh nghe không hiểu chút nào. Chẳng qua, nếu các ngươi muốn làm tổn thương Mị Nhi sư muội thì vi huynh không đồng ý!”
Dứt lời, Liễu Húc đột nhiên xoay người lại, nắm tay Hồ Mị Nhi nhảy lên không trung, bay về phía xa: “Mị Nhi sư muội, theo ta đi, đừng dây dưa với bọn họ nữa!”
“Muốn chạy ư, không dễ thế đâu!” Khuê Lang và Nguyệt Linh không khỏi hừ lạnh một tiếng, cùng liếc nhìn nhau rồi đồng thời nhún chân bay lên, đuổi theo sát sao.
Nhưng đúng lúc này, một màn khói đen đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, trong chốc lát đã nhốt bọn họ vào trong, còn phát ra tiếng cười tà ác.
Tiếng xích sắt va chạm leng keng liên hồi, giây lát sau, Khuê Lang và Nguyệt Linh chợt hét lên sợ hãi, không thể nhúc nhích được nữa. Lúc màn khói đen kia tán đi, Ma Sách Tứ Quỷ đã hiện hình.
Mà hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh đã sớm bị một sợi xích đen dày nặng trói chặt lại, dù bọn họ có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra nổi.
“Khà khà khà… Bị những anh hào ma đạo anh tuấn phóng khoáng, khí chất hiên ngang như Ma Sách Tứ Quỷ chúng ta bắt được rồi thì các ngươi đừng hòng chạy được!” Quỷ Lanh Lợi cười quái dị, khoa tay múa chân vui vẻ quanh hai người.
Quỷ Hung Ác dùng vẻ mặt dữ tợn nhìn hai người, hung dữ nói: “Lão tử vừa mới nhận được tin tức, nói phòng tạp dịch thế mà lại không hề sợ chết, dám làm phiền Trác quản gia của chúng ta! Bốn chúng ta dạo quanh đây một vòng, cũng chỉ có các ngươi là có khả năng nhất. Nói mau, các ngươi có phải là muốn làm phiền Trác quản gia không?”
“Trác… Trác quản gia? Hắn là ai vậy? Ở chỗ chúng ta đâu có quản gia?” Khuê Lang bất giác run run lông mày, ngơ ngác nhìn bốn người: “Còn nữa, bốn vị là ai, tới phòng tạp dịch của chúng ta làm gì?”
Thời gian Ma Sách Tứ Quỷ quay về tông môn rất ngắn, có nhiều người còn chưa biết về bọn họ, Khuê Lang là một trong số đó.
Quỷ Hung Ác lóe lên một tia sáng lạnh trong mắt, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất