Dứt lời, ông ta rút một con dao găm từ bên hông.  

 

    

 

“Phập!”  

 

    

 

Ông ta đâm con dao vào bụng Long Lộc, sau đó di chuyển lưỡi dao.  

 

    

 

“A…”  

 

    

 

Máu phun ra từ vết thương, máu nhuộm đỏ lòng bàn tay Long Thanh Thánh.  

 

    

 

Nhưng Long Thanh Thánh không thèm để ý, ông ta vặn sang trái một lần, sau đó đảo ngược lại, rút dao găm ra, lại đâm vào, lặp lại động tác.  

 

“Dám phản bội nhà họ Long, đây chính là kết cục của mày.”  

 

    

 

“Khốn nạn!”  

 

    

 

Long Lộc siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, cuối cùng không chịu nổi cơn đau mà bất tỉnh.  

 

    

 

Long Thanh Thánh không chịu bỏ qua, ông ta búng ngón tay dùng chân khí để đánh thức Long Lộc, tiếp tục giày vò.  

 

    

 

Hơn hai mươi phút sau.  

 

    

 

Long Lộc trợn trừng mắt, miệng há rộng, chỉ còn lại hơi thở hấp hối.  

 

    

 

Lúc này, Long Thanh Thánh mới ném con dao dính máu qua một bên, rửa sạch máu trên tay, sau đó cầm điện thoại tìm số của Lý Quân rồi bấm gọi.  

 

    

 

Bên trong biệt thự.  

 

    

 

Lý Quân vừa vận công xong, thở ra một ngụm trọc khí.  

 

    

 

Năng lượng của đan dược đã được luyện hóa hoàn toàn, anh cảm thấy toàn thân như tràn đầy sức mạnh vô tận.  

 

    

 

Đây chính là lợi ích của đan dược, nhất là dùng Thương Long Quyết vận công, đan dược mà Lý Quân tiêu hao có thể nói là đáng sợ.  

 

    

 

Anh lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Chu yi, hỏi chút chuyện liên quan tới ông cụ.  

 

    

 

Vừa mở máy lên thì thấy cuộc gọi nhỡ của Long Lộc, lạ ở chỗ chỉ có hai giây, chẳng trách anh không nghe thấy.  

 

Đang định gọi lại thì điện thoại vang lên.  

 

    

 

Vẫn là Long Lộc.  

 

    

 

Lý Quân vừa ấn nút trả lời đã nghe thấy một giọng nói nham hiểm từ đầu bên kia.  

 

    

 

“Mày chính là đồ con hoang kia đúng không? Giới thiệu một chút, tao tên là Long Thanh Thánh, chắc hẳn mày cũng biết tao là ai.”  

 

    

 

Nghe vậy, Lý Quân híp mắt, cảm thấy có điều gì đó không ổn.  

 

    

 

Long Thanh Thánh dùng điện thoại của Long Lộc gọi cho mình, chứng tỏ Long Lộc đã bị bại lộ.  

 

    

 

“Ông làm gì Long Lộc rồi?”  

 

    

 

Lý Quân lạnh lùng hỏi.  

 

    

 

“Chỉ là một con chó của nhà họ Long, mày khá quan tâm tới nó đấy chứ, tao cũng chẳng làm gì, chỉ đạp vài cái lên bụng, đâm mấy nhát dao mà thôi, yên tâm đi, chưa chết đâu, vẫn sống thêm được nửa tiếng nữa.”  

 

    

 

“Long Thanh Thánh, ông muốn chết.”  

 

    

 

Giọng nói Lý Quân lạnh như băng, giống như từ âm ti địa ngục truyền tới.  

 

    

 

Nếu như Long Lộc đã nương nhờ, vậy hắn chính là người của Lý Quân. Nhưng bây giờ bị nhà họ Long tra tấn, tất cả đều vì gánh thay tội cho Lý Quân.  

 

    

 

Vốn dĩ anh định đợi một thời gian sau mới tới nhà họ Long, dù sao thì hiện tại Lý Thương không có ở đó.  

 

    

 

Không ngờ nhà họ Long lại ra tay với Long Lộc, vậy thì bọn họ cũng không cần tồn tại nữa.  

 

    

 

…  

 

    

 

Bên trong trang viên nhà họ Long.  

 

    

 

Long Vũ Yến và thành viên cấp cao của nhà họ Long cùng tới.  

 

    

 

Nhìn thấy Long Lộc đang nằm trong vũng máu, vẻ mặt Long Vũ Yến vẫn lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.  

 

    

 

“Anh, tên Long Lộc này đã phản bội nhà họ Long thật à?”  

 

    

 

Long Vũ Yến hỏi.  

 

    

 

Long Thanh Thánh gật đầu: “Lúc chúng ta tới thì hắn đang gọi cho thứ con hoang kia.”  

 

    

 

Long Vũ Yến lắc đầu: “Không nên khiến hắn thành như vậy.”  

 

    

 

Nghe thế, Long Thanh Thánh chỉ nhíu mày: “Lẽ nào em gái mình đã động lòng trắc ẩn? Nhưng tính cách em gái ông ta đâu phải như vậy.”  

 

    

 

Quả nhiên, Long Vũ Yến nói tiếp: “Phải cho hắn tỉnh táo, để hắn ta tận mắt nhìn thấy thứ con hoang kia đứng trước nhà họ Long như chó vẫy đuôi mừng chủ, sau đó chết thế nào trong tay chúng ta.”  

 

    

 

Long Thanh Thánh cười đen tối: “Yên tâm đi, mặc dù hiện tại hắn đã nửa sống nửa chết, nhưng còn nhận thức, mắt vẫn nhìn được chuyện gì xảy ra nên đừng lo hắn không thấy được kết cục của đứa con hoang kia.”  

eyJpdiI6IkcxXC9qQ2pncUdYYkQxOHUwT2tCTjdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpPeHpiYVJtSzFPc1hBMjg3bkxXM3Rtdk53Q1dSVVM3M0tzOXZOTFwvM0lxZ1cwUURoT2xpWkwxUGNHdjhiWXZmIiwibWFjIjoiYWRhOTE0MDk3ZDZjMWQzMTZkMzY0MjI3OWM5YmYyNjFjYmZiOGE1ODI5NDFhYTk2NWU2NmZmYjcwOGY2N2NiOCJ9
eyJpdiI6Im1EeW1INW9RWCtVQjBIQXNDbWFsUlE9PSIsInZhbHVlIjoiWHl3ZnlIeEhuS2V2Rk9YdzVFZWVpQmRTaDhmNU4xZnYzb0tIUFlkWGQzVnpJcG9cLzAxSWs3VHAyN1JzMEpYSHV0bGdVVHFWSzVRdEhEZWU2d3hmdjBCWmJLOFhFalFIV2M2a1JmdHlPblB0VHhWeWFHaldPTmN1U2RnbjJNaURHIiwibWFjIjoiNmQzY2M5ZTYxN2I4ZDQ2ODdlZmZmMTc1ODA2NDE5NTlkOWNlNmE4Y2MzNTc4MGNhYmJhODQ3MDAzN2Y1NTMyMyJ9

Long Vũ Yên gật đầu: “Vậy thì tốt, em không chờ được, thật muốn nhanh chóng gặp đứa con hoang kia.”

Ads
';
Advertisement