Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Về đến nhà, quản gia đã thu dọn đồ đạc chạy mất, tất cả người giúp việc đều bị đuổi về phòng, Tô Bác kéo Chu Quế Phương lên lầu hai, không kìm được tức giận, tát bà ta một cái. 

Chu Quế Phương đụng phải lan can, hai mắt nhìn chằm chằm, ngã xuống đất cũng không đứng dậy. 

Tay Tô Bác xoa eo, thấy những vết bầm tím trên người bà ta thì lại càng tức giận hơn! 

“Đồ ti tiện!” 

 

Ông ta túm lấy Chu Quế Phương, lại cho bà ta một bạt tai nữa: “Tại bà mà tôi mất hết thể diện!” 

“Ông nghe tôi giải thích...” 

Chu Quế Phương khóc lóc ôm ống quần ông ta, lại bị Tô Bác đá văng không thương tiếc chút nào: “Bây giờ tôi nhìn bà là thấy ghê tởm! Bà chính là đồ đê tiện!” 

Tô Bác không nuốt nổi cục tức này, chỉ có thể trút hết trên người Chu Quế Phương. 

Cuối cùng bà ta bị đánh chỉ có thể vừa ôm đầu, vừa khóc lóc cầu xin ông ta nghe mình giải thích. 

Tô Tầm Nhi vừa vào cửa, đã thấy trên lầu có tiếng khóc. 

“Mẹ!” 

Cô ta lập tức chạy lên lầu, thấy Chu Quế Phương đang co ro ở góc tường, lập tức đi qua chắn trước mặt bà ta: “Bố, nếu bố đánh mẹ nữa thì mẹ sẽ chết mất!” 

Trong mắt Tô Bác đầy vẻ hung ác và nham hiểm: “Mày tránh ra cho tao, nếu không thì tao đánh cả mày đấy!” 

Tô Tầm Nhi chưa bao giờ thấy Tô Bác tức giận đến vậy, cô ta lập tức òa khóc: “Bố, lần này bố hãy tha thứ cho mẹ đi, mẹ không cố ý, mẹ yêu bố như vậy sẽ không làm việc có lỗi với bố đâu, nhất định là mẹ bị người khác hãm hại......” 

Cô ta khóc lóc cầu xin cho Chu Quế Phương: “Mẹ vì bố mà có thể quỳ xuống cầu xin người phụ nữ kia, mẹ yêu bố đến vậy sao bố không thấy chứ!” 

Chu Quế Phương đang khóc ở góc tường cứng đờ người, muốn che lại miệng Tô Tầm Nhi thì đã không kịp. 

Bà ta không ngờ Tầm Nhi nhìn thấy cảnh năm đó. 

Tô Bác vừa nghe lời này, càng nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ của ông ta 

nhìn vào Chu Quế Phương. 

“Xin ai?” 

“Mẹ của Tô Mộc Yên.” 

“Tầm Nhi!” 

Chu Quế Phương cảm thấy sao con gái mà mình sinh ra lại ngu ngốc đến 

mức này, bà ta kéo Tô Tầm Nhi ra, quỳ xuống trước mặt Tô Bác, khóc lóc đáng thương: “Tôi cam đoan sẽ không không làm chuyện có lỗi với ông nữa, tha cho tôi không?” 

Tô Bác không trả lời bà ta, mày nhíu chặt, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ: Tại sao năm đó bà lại quỳ xuống cầu xin Tư Mạt” 

Đầu óc Chu Quế Phương quay cuồng, chỉ có thể tìm cách cho qua chuyện này, không để Tô Bác phát hiện bất cứ manh mối nào. 

Bà ta cúi đầu xuống, khóc nức nở. 

“Năm đó công ty của ông gặp chuyện, tôi muốn nhờ bà ấy giúp ông 

vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng không ngờ, thế nào bà ấy cũng không chịu giúp ông. 

Mắt Tô Bác tối sầm. 

Chu Quế Phương chưa bao giờ nói chuyện này với ông ta, đây không giống tính cách của bà ta. 

Chu Quế Phương thấy Tô Bác không hỏi nữa, bà ta thở phào nhẹ nhõm, lại diễn tiếp. 

Bà ta bụm mặt khóc nức nở: “Tôi chỉ muốn giúp ông vượt qua cửa ải khó khăn này nên mới hẹn gặp mặt với giám đốc Lư, nhưng ai ngờ lại bị người khác tính kế, bây giờ tôi nói gì ông cũng không tin, chi bằng tôi lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của tôi.” 

Dứt lời bà ta làm bộ đâm đầu vào tường, Tô Tầm Nhi ngăn bà ta lại, hai mẹ con ôm nhau khóc. 

“Nếu còn có lần sau thì bà cút ra khỏi cái nhà này đi.” 

Tô Bác thấy bộ dạng đáng thương của họ, mặc dù trong lòng vẫn tức giận, nhưng không làm gì nữa, để lại một câu rồi rời đi. 

Tô Tầm Nhi ôm chặt Chu Quế Phương, “Mẹ, sao mọi chuyện lại trở nên 

như vậy? Mẹ có biết bây giờ trên mạng nói gì mẹ không? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!” 

Chu Quế Phương hung hăng lau nước mắt, trong mắt toàn là ý hận, nghiến răng: “Đồ vô dụng Tô Mộc Yên đánh trả mẹ!” 

“Cái gì?” 

Tô Tầm Nhi không biết gì về chuyện giám đốc Lưu, vẻ mặt cô ta hoang mang: “Hóa ra việc này có quan hệ với người phụ nữ kia?” 

Chu Quế Phương đứng dậy chỉnh lại tóc, lườm cô ta: “Con không cần phải lo chuyện này, còn nữa, đừng bao giờ nhắc tới người phụ nữ kia trước mặt bố con.” 

Tô Mộc Yên đang đọc tạp chí y học trong phòng, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng tắm. 

Bên trong có tiếng nước chảy làm cho cô cảm thấy phiền lòng, không đọc nổi sách, trong đầu chỉ tưởng tượng đến dáng người hoàn hảo của Mặc Bắc Hàn. 

Tay phải cô chống đầu, lật sang trang khác. 

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô bỏ tạp chí xuống, đứng dậy ra mở cửa. “Mợ chủ.” 

Mở cửa, quản gia cười tươi đứng ở cửa. 

“Đây là canh hầm riêng cho cậu chú, cô nhớ bảo cậu chủ uống” 

Tô Mộc Yên nhận lấy chén canh, cũng không nghĩ nhiều. 

“Vậy thì cô nghỉ ngơi sớm một chút đi.” 

“Được.” 

Sau khi đóng cửa lại, cũng đúng lúc Mặc Bắc Hàn tắm xong. 

Tô Mộc Yên vừa quay người lại đã thấy nửa người trên cường tráng của 

anh, nửa dưới chỉ quấn bằng một chiếc khăn tắm, cảnh tượng này giống hệt những gì cô vừa tưởng tượng. 

Có lẽ là hơi chột dạ, cô quay đầu đi chỗ khác: “Anh, anh mặc quần áo vào trước đi.” 

cô. 

Trong tay Mặc Bắc Hàn cầm khăn lông lau tóc, nghe vậy thì đi về phía 

Tay anh chống lên cửa, bao vây cô lại, nhếch môi cười gian xảo: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô thấy, sao lại thẹn thùng đến vậy?” Người đàn ông này thật sự rất biết tán tỉnh người khác. 

 

Tô Mộc Yên vội cúi đầu, cơ bụng tám múi rõ ràng đập vào mắt, lại nuốt nước miếng. 

Cô nén sự hoảng loạn trong lòng xuống, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đâu chỉ là lần đầu tiên thấy? Tôi còn từng nhìn rất nhiều đấy nhé.” 

Mặc Bắc Hàn thấy cô không dám nhìn mình, ý cười trong mắt phượng lại càng nhiều hơn, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Vậy hả?” 

“Trước đây khi tiếp xúc với y học phương Tây tôi đã giải phẫu rất nhiều cơ thể đàn ông, cho nên anh như vậy...” 

Để hù dọa anh, Tô Mộc Yên cố ý ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt 

anh, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt: “Tôi đã thấy nhiều rồi, cũng không có 

gì đặc biệt.” 

Nói xong, cô nhanh chóng đưa chén canh trên tay cho anh, luồn xuống 

dưới cánh tay anh trốn mất: “Đây là anh mà quản gia vừa đưa lên, anh tranh thủ còn nóng mà uống đi.” 

Mặc Bắc Hàn nhìn khuôn mặt đỏ lên của Tô Mộc Yên, cười khẽ, bưng 

chén canh lên uống. 

Quản gia ở ngoài cửa nghe vậy, vừa lòng gật đầu, đi đến một góc bấm 

điện thoại. 

“Ông chủ, cậu chủ đã uống canh xong, ông cứ yên tâm đi. Tình cảm của cậu chủ và mợ chủ còn tốt hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.” 

eyJpdiI6IkQ5R1VHd0Nlem93MGdqblVvRXlOR2c9PSIsInZhbHVlIjoiOWFuNmk4TUFcL3dqUmx6V0RoK1I2MjZhSmV6ZVRCYXlBN3lMYVJVRUFMcVd1NGlZR0xvWnBlVmlvekJ1M2VhYW1KWlpXZ2xINnh3RFlsMmZsZzJWd2xzSGUrSkNoeVJkUlRvbURLZGJ0Q3Y4bzJ0ZDZOWjFJN0VTeVY2c0NZTFA0aXU0TmVnd1AzUm43eFVBSG1FS1JsTE9kNFJhcnlPN0dZbmVCMUVXbkNRU3U4eWVKd0NjRU9TXC8rV0N4SVFIN0crS3htY3RaMHBpQ3hxaUNUS3RvVCtyVU1FQ0FkbncyV3BNYUxxbjJMUlFMM1FZXC91WGRxSHJ0ZkZ5bkxSaEx4QSIsIm1hYyI6ImVlMjc2MGU3Y2M4Mjc1MWU2YWI1OTg5NDc1MTMzMjllZDFlMzQwY2ExNTQ2YzY1NGIwMWU5NzNjNDg4M2VmMWEifQ==
eyJpdiI6InE2XC9cL2Z3NlVoZ01cL2p6M0g5Z05IVUE9PSIsInZhbHVlIjoiQUc1YUkwSmoreU1reHBGaWVPR3hQcHZkT2lFeFZVc01OUlc5K3JwOXU3RGJKRXBKWGNFYmMrc05CWHpNODNueG0yRytmOXExaVNWcCtKMnFlaGZEK1Mrd0h0WjNPZ2RsXC9pczVsQ1FIdWYxZG5MQWttUmRlbjQ2R1lGb1k1MXJzSmdlYmg0RXVcL29cL29iSUo0bGVUSHlyeW5qMnowS3dnVFY3WU5vd3RDcDNKWXh5UTFRUHEzUlFRT3NTR013SVU2SjNmTG1tNms3QVI2MnVHSlA0cytRNnA4bHBveXloR0gwNWNxTytKRmg3dHl2ZEV5QTg3MnMzVkk2U3ROZ1dSaCIsIm1hYyI6Ijc1MTBlMjg3MzljYzA5YTEwZDM2ZmMwM2RkMzMzMmRiOGI3NGZmNGY0ZTc0ZWE4YjAzZjYyMGUzOTk2NDlmOGIifQ==

mãnh”

Ads
';
Advertisement