Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Khách sạn Bạch Duyệt đang tổ chức một hội nghị thượng đỉnh mỗi năm một lần của ngành y tế, sảnh tiệc đã được bày biện trang trọng linh đình. 

Tô Bác đang ở lại trong phòng tiếp đón, cùng các vị quan khách bàn luận về xu hướng phát triển của ngành y học trong năm nay. 

Mặc dù nhà họ Tô bị thiệt hại về tài chính, nhưng cũng chỉ là “con lạc đà gầy so với cả con ngựa”, thêm tin tức về việc Tô Bác sắp rót vào một khoản tiền lớn, tự khắc sẽ có không ít người nhân cơ hội để lôi kéo ông ta. 

“Tổng giám đốc Tô, có chuyện tốt gì thì cũng đừng quên chúng tôi đó nhé. Có việc gì cần nhờ, chúng tôi cũng sẽ cố gắng dốc hết sức mà giúp đỡ." 

Nhìn thấy bộ dáng xu nịnh của bọn họ, sự tự phụ của Tô Bác đạt đến độ thỏa mãn cùng cực, ngoác mồm cười đến tận mang tai. Ông ta nhấc tay cầm ly rượu, mím môi hằng giọng, rồi nâng ly lên trước mặt mọi người một cách đầy khí thế. 

“Sự thành công liên tiếp của tập đoàn Tô thị chúng tôi không thể không nhờ đến sự ủng hộ của mọi người. Đợi sau này họ Tô tôi có tiến triển lớn, chắc chắn sẽ nghĩ đến mọi người đầu tiên.” 

Lúc này, một người đàn ông cầm ly rượu, dáng người hơi khom, tiến lên phía trước cười xòa: “Tổng giám đốc Tô, tôi đến từ Tập đoàn Minh Sinh, lúc trước vẫn luôn muốn hợp tác với Tập đoàn Tô thị, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp được ông” 

Tô Bác khẽ ngoảnh mặt sang, cẩn thận đánh giá người đàn ông đang đứng trước mặt, nụ cười trên môi dần chợt tắt. 

“Tập đoàn Minh Sinh?” 

Trợ lý của ông ta ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc: “Trước đây có từng đến muốn gặp chúng ta để thương lượng hợp tác, nhưng sếp đều từ chối cả.” 

Đối với một công ty nhỏ như vậy ông ta chưa bao giờ có ấn tượng gì đặc biệt. Tô Bác cũng không thèm nâng ly cụng với anh ta, sắc mặt có chút không kiên nhẫn: “Tôi rất bận, có gì anh cứ việc nói với trợ lý của tôi là được.” 

Trên mặt người đàn ông kia liền hiện lên một tia ngượng ngùng, thấy Tô Bác trực tiếp xoay người rời đi, khóe môi anh ta mím chặt, ngón tay cầm ly rượu cũng có chút siết lại. 

 

Trên sân khấu, người dẫn chương trình mời Tô Bác lên để phát biểu. 

Tô Bác chỉnh trang lại quần áo, trên môi nở một nụ cười, nhấc chân bước lên sân khấu. Ông ta bắt đầu nói về mọi thứ từ khi khởi nghiệp với hai bàn tay trắng đến tầm nhìn phát triển trong tương lai của Tập đoàn Tô thị, bàn cao luận rộng vô cùng khí thế. 

Đột nhiên, tiếng xì xào bàn tán ở bên dưới càng lúc càng lớn, nơi diễn thuyết trang trọng trong phút chốc cũng dần trở nên hỗn loạn. Trên mặt Tô Bác thoáng qua một tia không vui, nhưng vừa lúc ông ta định mở miệng, khung cảnh phía sau tối sầm lại, một giọng nói e thẹn mơ hồ truyền đến. 

“Ưm, anh thiệt là lợi hại...” 

“Những thứ mà lão già Tô Bác đó không cho anh được, em đều có thể cho anh.” 

Tô Bác nghe thấy giọng nói này, toàn thân đóng băng, lập tức quay đầu lại nhìn. 

Trên video là cảnh Chu Quế Phương và quản gia làm tình trên bàn. Hai người họ không một mảnh vải che thân, động tác mãnh liệt khiến người ở bên dưới trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. 

“Mau tắt ngay cho tôi!” 

Trong sảnh tiệc ồn ào náo nhiệt, không một ai chú ý đến ông ta. Ông ta vội vàng đi tới chỗ của nhân viên công tác, nhưng không làm sao tắt được màn hình lớn. 

Tô Bác máu dồn lên tới não, video lúc này đột nhiên chợt dừng lại. Nhưng không đợi mọi người kịp phản ứng, một màn kịch liệt khác lại bắt đầu truyền phát. 

Đó vừa hay lại là cảnh Chu Quế Phương và tổng giám đốc Lưu quấn lấy nhau, giọng nói kích thích và mơ hồ được truyền đến trong mọi ngóc ngách của hội trường thông qua loa phóng thanh. 

Một màn kịch đặc sắc như vậy, người bên dưới liền bắt đầu ồn ào bàn luận. 

“Ai mà có dè chứ, Tô phu nhân ôn nhu tao nhã lại riêng tư cuồng nhiệt với cấp dưới như vậy. Chậc, chậc, thật là khiến con người ta rửa mắt mà nhìn mà.” 

Có người che miệng cười tủm tỉm, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tô Bác: “Tôi thấy, chắc là do “không đủ thỏa mãn” mà thành nè.” 

Giọng nói của những người bên dưới như được khuếch đại lên vô số lần 

rồi lọt vào tai Tô Bác. Thể diện mà ông ta luôn để tâm nhất lúc này lại đang bị người khác giẫm đạp trên đất không hề thương tiếc. 

Sắc mặt của ông ta tái nhợt, giống như có một bàn tay to lớn đang mạnh mẽ bóp chặt lấy trái tim ông ta. Tô Bác ôm lấy ngực, dựa vào bàn thở dốc. 

Lúc này, người đàn ông vừa bị từ chối lúc nãy đứng lên cười lạnh, anh ta cố ý cao giọng mà nói: “Xem ra việc làm ăn của tổng giám đốc Tô có thể phát triển tốt như vậy, hoàn toàn là trông nhờ vào sự cố gắng của phu nhân ở đằng sau rồi nhỉ.” 

“Có điều tôi cũng hiểu mà, phu nhân ở tuổi này ham muốn mạnh, tổng giám đốc Tô có lòng cũng đâu có đủ sức.” 

“Anh!” 

Tô Bác chỉ tay vào anh ta, sắc mặt tái nhợt, một hồi lâu cũng không nói được thêm một lời nào. Đột nhiên cả người cứ vậy mà thẳng một đường ngã xuống đất. 

“Tổng giám đốc Tổ!” 

Trợ lý của Tô Bác vội vàng bước lên sân khấu, cũng ông ta trên lưng, đưa thẳng đến bệnh viện. 

Các phóng viên có mặt tại hiện trường đã ghi lại toàn bộ quá trình sự việc. Nếu như Tô Bác không ngất đi, bọn họ thiếu điều chỉ muốn áp máy quay lên mặt ông ta, chuẩn bị cho ông ta một cuộc phỏng vấn độc quyền. 

Tin tức về việc Chu Quế Phương dâm dục bị bắt vẫn luôn nằm trong top đầu tìm kiếm. Việc Tô Bác ngất xỉu cùng với hai video cuồng nhiệt kia cũng đã nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cả hai hot search đã được phát tán và chuyển tiếp hàng chục vạn lần, Weibo trong thoáng chốc như muốn tê liệt. 

Sau đêm nay, thể diện của nhà họ Tô sẽ không bao giờ có thể nhặt lại được nữa. 

Đương nhiên, Tô Mộc Yên cũng đã nhìn thấy hai tin mới này, cô xem những bài viết bịa đặt thổi phồng mà không khỏi hừ lạnh một tiếng. Đây mới chỉ là mở đầu, vẫn còn nhiều thứ thú vị hơn ở sau nữa. 

Tô Bác vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên bên cạnh. Trợ lý nhìn thấy ông tỉnh lại cũng vội vàng đưa điện thoại sang cho ông ta nghe. 

“Ông có phải là Tô Bác không? Phu nhân của ông bị nghi rằng có dính líu đến giao dịch khiêu dâm tại câu lạc bộ Wilton, hiện tại đã bị bắt tạm giam. Xin mời ông đưa theo luật sư đến đồn cảnh sát để làm thủ tục bảo lãnh.” 

Giao dịch khiêu dâm... 

Tô Bác nghe xong bốn chữ này xém chút nữa mắt trợn trắng muốn ngất đi, nhưng ông ta vẫn vờ như thật bình tĩnh, đi đến đồn cảnh sát. 

eyJpdiI6InREWGx0YlZmSkpUZTdkWUhDcFVcL1JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRsSlNuVzIzXC9valZzZWxHUmQ5MHRFYWp1djFjZnJYb3FaWEdvYnBUSjV2d3V4MkErS25od05MQ3BSbjhNTVMwTkROSU4rMXRodXZDMlV6Y1dEWFhlTXRRQWZDOVExSjJWRXZSVGg1MkFHdFlGemtXOE42blwvbDFSSjNsc2Focll3WmJ1TDduUHIxcUdSZVdRTTA5N3JCVGRweUZoNnFBc1h5MGFrQlk1SUdzcXJRS0F3QjRaQjh6WDRGb291MzErc28yNGd0K2NTeWlZZTg2MWlkVTliWE1oSFBRR2V1Ylp1VWJBc3RoTStYbWh5Uzc3aVp6T0ErT2NqZGVXR096dnU4c3J1TlwvOTVOWndESkI5TW5hdTE2dHdFVGUzTndYWkZQWEc3N2V2VVVoN1RJOVVyQXNHdFRoeUJmdzUzZkl4MVFhaVcyVlg5ZmtvY1lXR2x2VmlPWnpOdTVrUkNObkoyd0tuOHd4NHo4SGZzclZyTyt0NzV3S2h3SHhwQnlqM3NDck05UTk4S2NabUFIZENlYTYzY3JKS1wvV1NCOThkcllEYWVHQk1PYXh4V1loOVRIUUp4NkwxZFpxS3RjazdkTWdtNWZ5Z1wvU2xEbm1sMEVJRlpYS3pNMnREUG04eTFmK3A0TG9BakNGUmgrMk1MMG9uRG5LZUF3NXZKNHV0V0pBMnI5anNsbHV4dTI3MFwvWEZtSWc5SFhyVGRkalVTUUFBWlFyVUN5K2lFOFZXekVwckx4REFQTFZzbExaTmZYTXdPWURIWERsaTVZQkpST042UFJRY3BZVU5sVWVZTlVwMnZmS3hMWjY5MzQxQWhVNVNubHdDN25CT2sxTzcrY09kTWpXMUxWNnNjM2pRQUhcL1ZTVmJ5R2ljXC9IUG5kRFJIUk9UTHd5ZTV0R2FVS3hzVTErdTFRWFAxQmpwQjA3ZFAiLCJtYWMiOiI3NjkxOGU4NWVkNjRmOWIxNDllNjM1ODMxMGIwNTUxY2E4YmZiODQxY2MyZWFkNzA4ZDA4OWEwM2E4NzJkZWJiIn0=
eyJpdiI6InFsTVB0VjdibjhmXC9YOGFwNnpWMGF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InVRdlwvWVZFM0JLR0ZDd1FJQWZ2YjlncFNrZE1iQ2luRGNsVmpkTjdCeTRYRFUza1NKa21cL2NTdU1xOCtUVzZTbVdCZHRMcEVUQkhDTnZ0SlREeXBabTVuQldueFkzNktVNzRPTEgxNDQ2bWNKNTM1WVRHZVF5Q3FNZkIwSENJOVMyc2x3ZE94bkNKbGt0TzNuc3pKUGNKN1RBOFpZVzN6dng5Yzg1VGs5SVZ2ckpsdnhVaGxVdGg4NXdCWGI1U09OcGdudDNWcUU3YU5sQVhzSVdTUnJhT3dyUVFtU0E5RVB6dkR0blZwUVpNWnUxTkxOOVJKM1NXSDNPdjBrM25wMzhcL21qUVExTjRuY2ZTWEVDamVoWTQxWjhIVzZRM2I5MEYwVzc3XC9ncTR4UXdxY0h4MEpQYUpcLzd3Y0Y0SWJhYis4aFc2ZFpoNXdjZ3lJS1Q4S0hnbE8zN3BCbDRoVUw4SXdITmdrdVF3djd0cklOVU9vaHNsTnUzMVwvdUd5aHFFd2NZRzhYZlR6ME1vZlwvRWtkdTNoekowdkxkS1Rjc21sZ2I3NEg1NHRVR1NjPSIsIm1hYyI6Ijg3YmJhMWQ1MGYyZmE2NDBiMDM5YmZkYWE1ODE3MjJjY2NkODc0ZWQ0ZDA1Zjg2ZGZkNmUxMzk4ZDhhMzdmMDUifQ==

Tô Bác lúc này mới bỏ tay xuống, căm phẫn nhìn lom lom Chu Quế Phương, quay người rời đi. Chu Quế Phương chạy từng bước nhỏ đuổi theo phía sau.

Ads
';
Advertisement