Tô Mộc Yên cho rằng mình nghe nhầm, cô nhìn lại tên người gọi đến, thực sự là Mặc Bắc Hàn.
rồi”.
“Anh tới rồi sao?”.
Nghe giọng điệu kinh ngạc của cô, Mặc Bắc Hàn cười nhẹ một tiếng. "Ùm".
Lúc này có người đẩy cửa bước vào: “Cậu Cửu, có thể bắt đầu cuộc họp
Tô Mộc Yên sẽ không nghĩ tới, ở đầu bên kia điện thoại có mười mấy người đang cung kính ngồi chờ Mặc Bắc Hàn.
Vẻ mặt của anh hơi cứng lại, anh “Ừ” một tiếng rồi lại nói chuyện điện thoại: “Hai ngày nay cô có thể ra ngoài đi dạo mua sắm quần áo, những bộ đồ cô đang mặc hiện tại quá rẻ, vứt chúng đi”.
Nghe thấy giọng điệu vô cùng ghét bỏ của anh, Tô Mộc Yên xấu hổ cười gượng hai tiếng nhưng vẫn đồng ý.
“Ngày mai trợ lý sẽ tới đón cô, có chuyện gì thì cô cứ gọi điện thoại cho anh ta”.
“Được”.
Cúp điện thoại, Mặc Bắc Hàn hơi nhướng mày nhìn về phía người đàn ông vừa bước vào: “Bắt đầu đi”.
“Vâng”.
Cuộc nói chuyện này vô cùng vội vàng, mới gọi chưa đầy hai phút, cô muốn hỏi thêm một số việc nhưng lại không có quan điểm nào chống
đỡ.
Cho đến khi cúp máy cô mới hiểu ra ý nghĩa trong câu nói cuối cùng của Mặc Bắc Hàn.
anh.
Hai ngày nay anh đi công tác, có lẽ cô không thể liên lạc được với
Rõ ràng là nên thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng trong lòng Tô Mộc Yên lại hơi vắng vẻ, nói đúng hơn là hình như cô cảm thấy khá đáng tiếc. Cô dừng động tác vuốt tóc lại, từ khi nào mình lại trở thành sắc nữ
rôi?
Tô Mộc Yên tự gõ vào đầu mình một cái, sau đó cô nhanh chóng sấy khô mái tóc rồi ngã vào sofa ép mình tiến vào giấc ngủ.
Mười giờ ngày hôm sau, trợ lý đúng giờ tới đón cô.
Đối phương mặc một bộ tây trang màu đen và đeo tai nghe bluetooth.
“Mợ chủ, tôi là trợ lý của cậu chủ, hai ngày này tôi sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho cổ”.
Người đàn ông trước mặt ước chừng cao hơn cô hai cái đầu, nhìn dáng người mạnh mẽ cường tráng của anh ta, Tô Mộc Yên thầm nói trong lòng, đây làm gì phải trợ lý chứ. Rõ ràng là một vệ sĩ!
Mặc Bắc Hàn căn bản là cử người tới theo dõi cô.
Tô Mộc Yên gật đầu mỉm cười, người trợ lý kia lập tức ga lăng mở cửa xe để cô cúi người ngồi vào, tâm trạng tốt đã tiêu tan một nửa.
Tài xế lái xe đến trung tâm thương mại lớn nhất.
Tô Mộc Yên vừa bước xuống xe thì trợ lý đã đi theo sau cô, anh ta chỉ duy trì khoảng cách vài bước chân.
Cô bước vào một cửa hàng hiệu, nhân viên bán hàng nhìn lướt qua quần áo của cô thì nghĩ thầm, lại là một quỷ nghèo chỉ xem mà không
mua.
Tô Mộc Yên thấy không có ai tiếp đãi cũng vui vẻ nhàn hạ, chỉ trong chốc lát cô đã chọn được một chiếc áo khoác đen.
“Chiếc áo này có số đo phù hợp với tôi không?”.
“Chiếc áo này là mẫu mới nhất, không có số đo phù hợp với cổ”.
Trên khuôn mặt của nhân viên bán hàng mang theo nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, nhưng cô ta không có ý định lấy áo khoác cho cô mặc
thử.
Tô Mộc Yên hơi nhíu mày, cô vừa định rời đi thì nghe thấy từ phía sau truyền tới một giọng nữ chói tai.
“Ôi, bây giờ ngay cả a miêu a cẩu cũng có thể bước vào trong cửa hàng của các cô rồi sao?”.
Tô Tầm Nhi dẫm lên đôi giày cao gót đi đến bên cạnh Tô Mộc Yên, cô ta tháo kính râm xuống, ánh mắt đầy chán ghét: “Đồ quê mùa như cô cũng dám vào bất kỳ cửa hàng nào sao? Không sợ con số trên mác treo dọa chết chính mình hả?”.
Tô Mộc Yên hại mình trở thành trò cười trong bữa tiệc, còn khiến mẹ mất hết mặt mũi, cô ta muốn trả lại mối thù đó cho Tô Mộc Yên gấp bội!
66
Nhân viên bán hàng thấy có người tới thì lập tức tiếp đón nhiệt tình: Cô Tô đã tới rồi, chiếc váy lần trước cô bảo giữ lại chúng tôi đã giữ lại rồi, hiện tại có nhiều mẫu mới được nhập về, cô xem thử có thích chiếc nào không?”.
Tô Mộc Yên mím môi, cô cố ý liếc cô ta một cái: “Cửa hàng này bị cô xem trọng, tôi thật sự không dám vào”.
“Cô!”. Sắc mặt Tô Tầm Nhi xanh mét, sau đó lại cười lạnh nói: “Tôi không so đo với người không có kiến thức như cô, làm vậy kéo thấp đẳng cấp của tôi xuống”.
Tô Tầm Nhi là khách quen của cửa hàng này, nhân viên bán hàng dựa vào cô ta để lập công, lúc này giúp đỡ tiếp lời: “Không có tiền thì đừng tới đây tiêu xài, thật sự là ham mê hư vinh, cô muốn trở thành danh viện thiên kim hay sao? Vậy kiếp sau đầu thai cho tốt đi!”.
Khóe miệng Tô Tầm Nhi nhếch lên, vô cùng kiêu căng ngạo mạn nhìn Tô Mộc Yên chằm chằm, trong mắt tràn đầy độc ác: “Đã nghe thấy chưa? Phải biết nhìn rõ hiện thực, chọn đúng vị trí của mình, đừng nghĩ tới việc lấy đi những thứ không thuộc về mình!”.
Sau đó cô ta chỉ vào một dãy quần áo trước mặt: “Gói lại toàn bộ cho tôi, tôi mua hết”.
Chiếc áo mà Tô Mộc Yên yêu thích cũng nằm trong số đó.
Nhân viên bán hàng vui vẻ nhận thấy tấm thẻ Tô Tầm Nhi đưa qua, thái độ cúi đầu khom lưng chỉ thiếu nước muốn quỳ xuống dập đầu với cô ta luôn.
Lúc này, người trợ lý vẫn luôn im lặng ở phía sau Tô Mộc Yên bỗng nhiên bước lên đưa một tấm thẻ đen cho nhân viên bán hàng, vẻ mặt lạnh lùng
như băng nói: “Quần áo vừa rồi, gói lại, tôi trả giá gấp đôi”.
Nhân viên cửa hàng mở to hai mắt nhìn tấm thẻ đen giới hạn thế giới, cô ta vừa muốn mở miệng đã bị trợ lý lạnh lùng cắt ngang: “Còn việc gì?”
“Không... Không có”.
Nhân viên cửa hàng thay đổi thái độ trước đó, cô ta lập tức xin lỗi Tô Mộc Yên, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng: “Cô xem còn thích kiểu dáng nào nữa thì thử một chút, tôi đi lấy cho cổ”.
Sự thay đổi của cô ta khiến cho Tô Mộc Yên cảm thấy kỳ lạ, không phải chỉ là một tấm thẻ thôi sao? Đến mức phản ứng lớn như vậy.
Tô Tầm Nhi cũng sửng sốt, cô ta bắt lấy nhân viên cửa hàng rồi lớn giọng chất vấn: “Này, tôi đã mua những bộ quần áo đó rồi! Dựa vào cái gì lại đưa cho anh ta!”.
Vẻ mặt cô nhân viên bán hàng khó xử: “Xin lỗi cô Tô, mấy bộ quần áo đó đã thuộc về vị tiểu thư này”.
“Các người phá hoại, tôi muốn khiếu nại các người!”.
Cô ta tức giận dậm chân, nhất thời lại không thể xuống đài được, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt khinh thường: Cũng không biết anh nhìn trúng cô ta ở điểm nào, anh là tên gian phu thứ bao nhiêu của cô ta vậy? Tôi bẻ đầu ngón tay đếm cũng không hết được!”
“Trước hết đếm của mẹ cô trước đi”.
Tô Mộc Yên nhếch miệng: “Ồ, cũng không cần phải đếm nữa, mấy tên gian phu của mẹ cô đều có trên tin tức hết rồi”.
Sự hỗn loạn bên này đã sớm làm cho những khách hàng khác trông ngóng, lời này của cô vừa nói ra, mọi người đã bàn tán xôn xao.
“Cô ta chính là con gái của người phụ nữ ngoại tình kia sao?”.
“Cũng to gan thật đấy, mẹ của mình xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô ta vẫn còn có tâm trạng đi mua sắm!”.
Tiếng nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn, Tô Tầm Nhi không thể
Cô ta nói xong thì mặt mày xám xịt cầm túi rời khỏi hiện trường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất