Mộc Vân nghe thấy con mình nói như vậy thì cũng không có phản ứng gì nhiều, tuy rằng cô để hai đứa trẻ ở chỗ này, nhưng cũng không trông chờ vào việc Phương Bách có thể chăm sóc hai đứa bé này nhiều, suy cho cùng, cô ấy cũng không quá đáng tin.
Hai người cùng lớn lên, nghĩ đến những chuyện không đáng tin mà cô ấy đã làm, Mộc Vân cũng chẳng thể đếm xuể nữa rồi, nếu không phải vì thật sự không còn cách nào khác thì cô còn lâu mới để con ở bên cạnh Phương Bách.
"Hai ngày nay ở cùng với dì Phương có vui không?"
"Mẹ, dì Phương thật sự rất kỳ lạ, hai ngày nay dì ấy đã mua rất nhiều váy công chúa, dì ấy nhìn vào chiếc váy rồi nhìn con, hai mắt đều phát sáng"
Mộc Vân biết rất rõ đức hạnh này của cô ấy, trước kia lúc bản thân có thai, người này hết sức mong chờ, lúc ấy thậm chí còn nói cho dù đứa trẻ được sinh ra là con trai, cô ấy cũng sẽ mua cho cậu bé chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, bên trên váy lòa xòa lấp đầy kim tuyến lấp lánh.
Thẩm mỹ của người này thật đúng là không phải thời gian là có thể thay đổi mà.
"Ừm... Nói thế nào đi chăng nữa, dì Phương cũng không có ác ý gì, tính cô ấy ít nhiều có chút trẻ con, không quá chững chạc, nhưng từ tận đáy lòng cô ấy thật sự rất thích các con."
"Điều này trái lại có thể nhìn ra được, nhưng mà con người này, nếu như sau này dì ấy có con, hẳn là rất phiền phức, khó tránh có chút quá dính người."
Mộc Vân vẫn biết con của mình đã trưởng thành từ sớm, bản thân có
quan điểm độc đáo đối với rất nhiều chuyện, nhưng mà không nghĩ tới đánh giá của cậu bé với Phương Bách vậy mà lại là kiểu này.
"Thông cảm một chút đi, trước kia dì Phương của con đã chăm sóc mẹ rất nhiều, hơn nữa lại nói ngộ nhỡ về sau dì ấy sinh ra được một em gái xinh xắn, đến lúc đó chúng ta không phải gần quan được ban lộc sao?"
Mộc Vân còn có loại suy nghĩ cẩn thận này, dù sao ngoại hình Phương Bách cũng rất xinh đẹp, tuy rằng không phải là cái kiểu liếc mắt một cái là khiến người khác kinh ngạc, nhưng mà thật sự vô cùng đáng yêu, bất luận là ai cũng không thể nói được trên khuôn mặt của người phụ nữ này có khuyết điểm nào.
"Mẹ không thể chỉ nhìn mặt không nha, ngộ nhỡ tính cách cũng giống như dì Phương thì sao, mẹ có chắc là mẹ muốn một người con dâu như thế không?"
mà?
Mộc Vân suy nghĩ một chút, cảm thấy dường như cũng rất đáng yêu
Mộc Thiên Hạo nhìn vẻ mặt của mẹ, thì cảm thấy tương lai của chính mình có lẽ là phải dựa vào chính mình nắm chắc, trong chuyện này xem ra mẹ cũng không đáng tin lắm.
"Sao lại có vẻ mặt ghét bỏ như vậy, ít ra thành thật giống như dì Phương con một chút đi, không che giấu tâm tư cũng không có gì không tốt."
"Hay là thôi đi, hi vọng dì Phương có thể sinh được một em trai, đến lúc đó biết đâu có thể rước con rể cho mẹ."
Mộc Miên Miên từ đầu tới cuối cũng không có chú ý đến đề tài nói chuyện của mẹ và anh trai, với cô bé mà nói, đề tài con dâu này kia vẫn có chút không được quan tâm.
Lúc này, khi đề tài chuyển tới trên người mình thì mới gia nhập vào. "Nếu như cậu bé giống như dì Phương, vậy hẳn là khiến cho các học
sinh nữ rất thích mới đúng, vậy đến lúc đó áp lực cạnh tranh của chúng ta cũng rất lớn."
Không phải Mộc Vân không có niềm tin đối với con gái của mình, mà đơn giản là tính cách của Phương Bách quá tự tin, nếu như một cậu bé có khuôn mặt giống cô ấy, tính cách cũng giống như cô ấy, vậy thì thật sự là không gì so sánh được.
"Không liên quan, mà mẹ ơi, con cũng không thích tên nhóc này, hơn nữa con đã đồng ý với Tảng Đá là sau này sẽ gả cho cậu ấy rồi."
Mộc Miên Miên không nói thì Mộc Vân cũng quên mất, ở một đất nước
xa xôi, con gái của cô còn có một người chồng nhỏ chưa cưới nữa mà, tuy rằng người lớn cho rằng hai đứa trẻ chỉ đang đùa giỡn mà thôi, nhưng mà dường như hai đứa trẻ rất nghiêm túc.
Mộc Thiên Hạo ở bên cạnh lén lút trợn trắng mắt, bị Mộc Vân bắt được đánh một cái.
"Không được trợn trắng mắt như vậy với em gái, không đúng, đúng là không thể nhìn như vậy với bất cứ ai."
"Biết rồi, mẹ."
Từ trước đến giờ Mộc Thiên Hạo là người co được giãn được, ngụy trang
ở trước mặt Mộc Vân vô cùng tốt, tuy rằng cũng khiến mẹ biết bản thân cậu bé rất thông minh, nhưng cũng không phải cái loại khôn ngoan khác hẳn với người bình thường này, giới hạn này cậu bé khống chế rất tốt.
Thấy con trai nhận sai rồi, Mộc Vân cũng không nói thêm cái gì nữa.
Sắp tới giờ cơm tối rồi mà Phương Bách còn chưa quay về, Mộc Vân đành phải tự mình xuống bếp, cuối cùng khi cô mở cửa tủ lạnh ra, phát hiện bên trong hầu như không có món ăn gì đàng hoàng, thế nhưng tất cả đều là đồ ăn ngoài và đồ uống còn thừa lại.
"Hai ngày nay hai đứa ăn cái gì vậy?"
"Bữa sáng do dì Phương tự tay làm, bữa trưa và bữa tối đều dựa vào đồ ăn ngoài, nhưng mà dì ấy nói đồ ăn ngoài mà dì ấy gọi đều dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe"
Mộc Vân nhìn thoáng qua đồ ăn còn lại bên trong tủ lạnh, quả thật cũng coi như là dinh dưỡng cân bằng, nhưng mà Mộc Vân vẫn gọi một chút rau và thịt mà mình cần.
Người giao hàng cũng đưa đồ đến rất nhanh, Mộc Vân tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn, hơn nữa cũng định để Phương Bách lĩnh hội một chút khói lửa nhân gian bình thường.
Lúc Phương Bách quay về, Mộc Vân đang bận bịu ở trong nhà bếp đến nỗi khí thế ngất trời, cô ấy vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn, lại nhìn hai bạn nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách, nghịch đồ chơi ở trên tay.
"Đây là nàng tiên ốc trong truyền thuyết sao?"
"Bớt lắm mồm đi, tôi để con trai con gái ở chỗ này của cậu, mỗi ngày cậu đều đặt đồ ăn ngoài, cậu đừng nói với tôi là năm năm rồi, tay nghề nấu ăn của cậu vẫn như cũ không chút tiến bộ nào đó nhé."
"Không cần nói nữa... Tôi có một mình thì luyện tập nấu ăn làm cái gì,
cậu nói làm đống đồ này thì làm nhiều chút, thừa lại cũng phí phạm, mà nếu như làm một chút vậy, lại cảm thấy không đáng để vào bếp một lúc lâu."
Mộc Vân cũng bị lý do này của cô ấy thuyết phục, quả thật là như vậy, cơm của một người quả thật là khó làm nhất.
"Được rồi, được rồi, cậu đợi ăn sẵn đi."
"Để cậu nói như thế dường như tôi cảm thấy mình là kiểu người rất vô dụng, đồ ăn mà tôi đặt cho các cục cưng của tôi đều được đảm bảo, tuyệt đối tốt cho sức khỏe, nếu bà chủ của cửa hàng bọn họ không phải là độc giả trung thành của tôi, tôi cũng không định đặt chúng đâu, nhưng mà người ta làm món ăn gia đình, mỗi ngày đều cố định hai ba bàn như vậy."
Mộc Vân đương nhiên cũng biết mặc dù bạn thân của cô phần lớn là h không quá đáng tin, nhưng mà đối xử với trẻ em đương nhiên là cẩn thận gấp mười, gấp trăm lần, cô ấy yêu thích trẻ em bao nhiêu, Mộc Vân đều biết rõ.
"Đúng đúng đúng, tác giả lớn của chúng ta mau ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, cơm sắp xong rồi."
Sau khi Phương Bách bị đẩy ra ngoài chỉ có thể quấn quýt lấy hai đứa trẻ chơi đùa, tuy rằng hai đứa nhỏ có chút ghét bỏ cô ấy, nhưng mà dù sao cũng là ở nhờ nhà người ta, công phu để giữ thể diện thì vẫn phải làm.
"Hỏi hai đứa một câu này, hai đứa cần phải thành thật trả lời. Cơm của mẹ mấy đứa nấu ăn ngon hơn, hay là đồ ăn gọi ở ngoài ăn ngon hơn?"
Phương Bách cũng không cho rằng tay nghề nấu nướng của Mộc Vân lại có thể quá cao siêu, cô ấy nghĩ là cùng lắm cũng chỉ là trình độ làm chín mà thôi.
"Không phải dì đã ngửi thấy mùi rồi sao? Mùi hương này đã giải thích được rất nhiều vấn đề."
"Đồ ăn chín không phải đều có mùi hương hay sao? Đồ ăn gọi về cũng
rất thơm mà."
Hai anh em thấy Phương Bách không quá tin tưởng với tay nghề nấu
nướng của Mộc Vân, nên quyết định đánh cược với Phương Bách.
"Chúng ta cũng không cần phải mời trọng tài cái gì cả, lát nữa dì tự mình ăn rồi đưa ra bình luận là được rồi, nếu như đồ ăn mà mẹ làm ăn ngon
hơn đồ ăn bên ngoài, vậy thì mấy ngày tới, không cho dì nói với mẹ tình hình của hai chúng cháu.
thức mới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất