Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

Tô Tiêu Tiêu nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, anh Diệp Sâm ngày thường vẫn nể mặt mà nói với mình mấy câu hôm nay tại sao lại giống như một khúc gỗ vậy. 

Ngực cô phập phồng kịch liệt, sợ là không đợi được làm phẫu thuật cô đã bị tức chết rồi! 

"Thôi bỏ đi, chuyện gì thì cũng phải từ từ, dù gì thì con tiện nhân kia đã chết, người chết thì có thể ở trong tim anh Diệp Sâm sống được bao lâu chứ?" 

 

"Phù!" 

Vừa sắp xếp ổn thỏa cho con, Mộc Vân liền lập tức đến bệnh viện, cô bắt buộc phải từ chức ngay bây giờ. 

nhỡ. 

Chuyện này xử lý càng nhanh càng tốt, không sợ một vạn, chỉ sợ ngộ 

"Giáo sư Camille!" 

Đang trên đường đi, có mấy người y tá đang cười nói vui vẻ, nhìn thấy Mộc Vân thì đều tiến đến chúc mừng. 

"Viện trưởng tìm cô rất lâu đấy, điện thoại cũng không gọi được, bây giờ ở trên mạng đều là video cô dũng cảm cứu người đó!" 

"Mọi người đều khen cô kĩ năng chữa bệnh rất tốt, đến viện trưởng xem còn cảm thấy kinh ngạc, nói muốn biểu dương cô, cô mau đi đi đừng để viện trưởng đợi sốt ruột!" 

on". 

Mộc Vân nở một nụ cười công nghiệp giả tạo, khẽ gật đầu nói câu "cảm 

Nhưng trong tim cô đã thành một đám hỗn loạn từ lâu. 

Không sớm không muộn, tại sao video cứ phải nổi lên vào lúc này. 

Thôi vậy, nói với nhau là được. 

Aiya. 

Tay nắm cửa chuyển động, Mộc Vân liền xông vào trong. 

"Viện..." 

Mộc Vân đang lên tiếng gọi đột ngột dừng lại. 

Trong phòng không chỉ một mình viện trưởng, anh đứng quay lưng về phía Mộc Vân, nhưng cho dù chỉ là bóng lưng Mộc Vân cũng sẽ không bao giờ quên. 

Nghe thấy tiếng, Diệp Sâm ngoảnh đầu, mắt nhìn về phía gần cửa. "Yo, giáo sư Camille! Con đến rồi à, vị này chính là cậu Diệp của tập đoàn Diệp Thị - Diệp Sâm, cậu Diệp, vị này là... 

Viện trưởng vốn dĩ còn định giới thiệu nhưng lại thấy hai mắt của Diệp Sâm đã ngơ ra từ lúc nào, anh nhìn chăm chăm Mộc Vân, miệng không đụng đây. 

"Mộc Vân...?" 

Vẻ mặt này không có chuyện nhầm lẫn được, bọn họ ân ân ái ái suốt mấy năm, Diệp Sâm sớm đã khắc ghi dáng vẻ của cô vào trong não rồi. 

Đồng tử của anh co rút lại, không ngờ được người mà anh tâm tâm niệm niệm thật sự xuất hiện trước mặt anh! 

"Anh biết mà... em sẽ không chết." 

Trong mắt của Diệp Thâm đều là vui mừng khôn xiết. 

Anh liền thay đổi khuôn mặt lạnh lùng mọi khi, tiến lên mấy bước đến trước mặt Mộc Vân rồi túm lấy tay cô. 

"Mộc Vân, những năm này anh vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc nghe ngóng tin tức về em." 

"Buông ra!" 

Mộc Vân giãy dụa kịch liệt, cô bây giờ không có thời gian nói chuyện tình cảm với anh, sự thâm tình đến muộn không bằng ngọn cỏ rẻ tiền, những tổn thương lúc trước có nói gì đi nữa cũng không cách nào bù dǎp. 

"Đừng như vậy" Diệp Sâm cau mày, lại càng nắm chặt tay Mộc Vân hơn, dường như sợ chỉ cần anh nới lỏng một chút thì cô sẽ mất tích không dấu vết: "Mộc Vân, cho anh thêm một cơ hội nữa, suốt mấy năm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh..." 

nói? 

"Hừ." 

Mộc Vân cười lạnh một tiếng, những lời này năm ấy tại sao không 

Tin tưởng vào lời nói của Tô Tiêu Tiêu, ly hôn với cô, vẻ mặt lạnh lùng ngày hôm ấy cô thậm chí còn không dám quên. 

"Xin lỗi, anh nhận lầm người rồi" Mộc Vân thấy giãy dụa như thế nào anh vẫn không buông, cô nheo mắt nhẹ nhàng nói: "Tôi không phải Mộc Vân 

gì gì đó, tôi là một bác sĩ quốc tế nổi tiếng – Camille!" 

"Nếu như anh đến tìm tôi khám bệnh, tôi rất hoan nghênh. Chỉ là tôi với anh không quen không biết, anh vẫn cứ tiếp tục thế này tôi sẽ kiện anh tội quấy rối." 

Dáng vẻ cô nói ra tên của mình vừa tự tin lại vừa kiên cường. 

Diệp Sâm hơi ngơ ngác, trong ký ức, Mộc Vân vẫn luôn mang dáng vẻ hiền dịu, mềm yếu, một số chuyện nhỏ có thể nhịn liền nhịn, hôm nay sao lại 

Hơn nữa, cô không còn là cô gái bị câm ngày trước, giọng nói cũng uyển chuyển động lòng người. 

Lẽ nào, thật sự là do anh nhận lầm người? 

Nhưng vẻ ngoài giống y như đúc thế này, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? 

"Mộc Vân." 

Diệp Sâm vẫn nghĩ là cô đang giận dỗi, những năm mà anh tìm kiếm Mộc Vân, mấy lần tìm đều sắp phát điên, anh không muốn từ bỏ, cho dù chỉ là một chút cơ hội quay lại với cô. 

Anh cụp mắt xuống nhẹ giọng dỗ dành. 

"Anh xin lỗi, lúc trước khiến em phải chịu uất ức rồi, em muốn đánh anh mắng anh như thế nào cũng được, chỉ cần em cho anh một cơ hội làm quen em một lần nữa." 

"Hành động luôn luôn quan trọng hơn lời nói, anh sẽ dùng hành động của mình để chứng minh mấy năm nay anh rốt cuộc có nghiêm túc tự kiểm điểm hay không." 

"Đủ rồi." 

Khuôn mặt của anh, Mộc Vân nhìn thấy một lần là một lần đau lòng, cô nhắm mắt lại, khi vừa mở mắt ra lần nữa cảm xúc ở trong lòng liền được giấu 

đi rất kĩ. 

Cô lắc đầu, cười giễu cợt nói: "Cậu Diệp, tôi thấy anh nhớ phụ nữ nhớ đến điên rồi, bản thân đã có vợ vẫn còn ở bên ngoài trêu ong ghẹo bướm, ăn cây táo rào cây sung 

"Theo những gì anh nói, anh khẳng định rất có lỗi với Mộc Vân của anh nhưng có liên quan gì đến tôi?" 

"Cậu Diệp, anh đừng có bày tỏ tình cảm sai đối tượng, viện trưởng vẫn đang ở kia, nhìn dáng vẻ hiện tại của anh giống như một con chó mắc mưa bên đường, ai không biết... còn tưởng tôi chơi đùa tình cảm của cậu Diệp 

 

đây." 

Mộc Vân nói liền một mạch, trong mắt tràn ngập sự trào phúng. 

Diệp Sâm bị nói cho thẹn quá hóa giận, đột nhiên anh kéo người Mộc Vân đi ra bên ngoài. 

"Bỏ tôi ra! Cái đồ điên nhà anh!" 

Mộc Vân kinh hãi, không biết Diệp Sâm muốn làm ra chuyện gì, nhưng cho dù cô có vùng vẫy như thế nào cũng không ai dám xông đến cản. 

Nói thừa, đó là cậu ấm của tập đoàn Diệp Thị, Diệp Sâm! Ai dám động đến anh! 

"Lên xe." 

Diệp Sâm ép Mộc Vân vào trong xe, anh mở cửa xe ngồi vào ghế lái, một chân đạp ga. 

Những tòa nhà cao lớn hai bên đường, dòng người tấp nập đi không ngừng nghỉ. 

Cổ tay của Mộc Vân bị nắm chặt đến mức đỏ lựng, cô thở hổn hển, trong đầu thầm mắng con người này thật đúng là một người điên! 

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" 

Mộc Vân biết dựa vào một mình bản thân thì không thể trốn thoát nên chỉ thấp giọng hỏi. 

ta." 

Diệp Sâm không ngoảnh đầu, nhẹ đáp một câu: "Nhà của chúng 

Đến nơi, Mộc Vân vốn không muốn xuống xe lại bị Diệp Sâm nằm cổ tay kéo đi, ép cô xuống xe, mặc kệ cho Mộc Vân vùng vẫy thế nào cũng không thoát nổi. 

Cửa lớn mở toang, Mộc Vân bị ép đi theo Diệp Sâm về phía trước. 

Mà nơi này, đã từng là nhà của họ... 

"Mộc Vân, năm năm rồi, năm năm rồi." 

Diệp Sâm nhắc đi nhắc lại câu này, giọng anh khàn đặc, giống như đang khẩn cầu: "Tất cả mọi thứ ở đây đều chưa thay đổi, em nhìn xem chỗ này, lẽ nào không có một chút ký ức nào sao?" 

Anh khuỵu gối, nhìn thẳng vào Mộc Vân, muốn nhìn thấy đáy mắt cô, mặc kệ cảnh tượng ấy rất kì lạ. 

Bí thương cũng được, thù hận cũng không sao, chỉ cần có một chút, cho dù một chút đều có thể chứng minh cô chính là Mộc Vân! 

Tiếc là vị bác sĩ tên Camille trước mặt này ánh mắt bình đạm như mặt 

hồ đã chết. 

Cô tim đau như cắt nhưng ở ngoài mặt lại che giấu không ai hay biết. 

Diệp Sâm hoàn toàn sợ hãi, thần sắc anh hoang mang, trầm giọng lẩm bẩm: "Không... không muốn." 

Diệp Sâm vùi đầu vào hõm vai cô, ngón tay không khống chế được mà run rẩy. 

"Em chính là Mộc Vân đúng không? Xin đừng lừa anh như thế, anh đang rất đau khổ... Mộc Vân." 

Nghe thấy anh nói như thế, Mộc Vân cũng rất đau, cô nhắm mắt, nhưng nhiều hơn lại là hận! 

"Daddy!" 

eyJpdiI6IjRqenhWVFEyd0VhVmhqK0dJVlB3TWc9PSIsInZhbHVlIjoiMUJBMzJ0N1NBUlB4ak04WHVQMkRMSHVZY3JSWW5CSWRkanJNcllXWVJcL1Q3TTFYeFZ5bUtKRDdBVG5BTmhYbXRPcXFBZzA1NjhlXC8yWGlSTm90ODdGY0ZKV3pwZjVMS2VVeEttQUpHejVNaU1PVlwveGxiQ2tJNU56VTFPY08ySllQMEF5ZEVHS1U4MEdoNFlFVXUrK1pESFRSeTlqazZWMHlNZ3h3SGJRRDZnPSIsIm1hYyI6IjA0ZTVlMGY4NzViM2NlZjZjMWEyY2M0MzljOTQ5ODY0ZjY2N2JlYzk4Y2U5ZGRkYzFlNWE4YjhlYzYwZmY4N2EifQ==
eyJpdiI6Ilg0M3F4NkZUaEY3cDNDeTkreTZnRWc9PSIsInZhbHVlIjoiRnBsN2NGbnV6N2VpbzNSREFYYU9uYnpsUkNPWkVCeStDSWhtMDNKb2ZtbkNCRUlGNUluMGlaRWVjVUxkRGJNOFVEZjRkbExTR1I1Smk4V0lDbjcyMHNDc0p0WVRuRXJRaWVMOVYwcWtrZDJwZDd2dk9XZFhzWDQ0V0R0aTNqRXVveVRmMjFuWGEzbEFqajRyQ2VZR0dxRnlrM3d4KzFmaE9Ddk04TGpaRmFUdW1ac1VLZG9wTE5YUlVrK3hDdWhSUnpzWHN4V2ZCejdYYkZyMkxtNHhhQ2pKc3o1RUFvSnR6NXN1SWFpWTVqa0RCXC9Mc0x0eWRlZTlxUDZVUjJYN3NEeDM5QUtablhEUzREdWw5SDY1Tk42VEVVdXVqa2FoRVZOblVOUERYdlNJM2hoV0lFVHROT1c0S1BBMUFtbWw2IiwibWFjIjoiYjI1ZTBiYzQ5ZTRlZTY2NjU4ZDMyNmQwOWUyNTJkNGFiNjkzYzE1OWI2NDViNDk4OGIzMmE5ZTNhOTI2MjdhYiJ9

Cậu bé nhìn chăm chăm Mộc Vân, trong mắt đều là sự thù địch.

Ads
';
Advertisement