Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

Đám nhóc chưa từng nghe Mộc Vân nhắc về bố. 

Lúc ban đầu còn làm như không để ý, nhưng lớn lên từng ngày nhìn thấy mấy đứa trẻ bên cạnh ai cũng đều có bố làm bạn, chỉ có bọn họ thì không. 

Nhưng hai đứa trẻ dù còn nhỏ đã rất hiểu chuyện, biết mẹ làm như vậy là tự có lý do riêng của mẹ. 

Ấy nhưng suy cho cùng thì trong lòng của hai đứa vẫn khao khát có được tình thương của bố. 

Buổi tối lúc đi ngủ, hai đứa bé đều mang tâm sự riêng ở trong lòng. 

Thấy dáng vẻ của hai đứa không mấy vui vẻ, Mộc Vân nhẹ giọng dỗ dành, còn tưởng là do đường xá mệt mỏi nên không có nghĩ gì nhiều, tắt đèn xong cũng ôm hai đứa nhóc đi ngủ. 

Sáng hôm sau, cô nhận được một cú điện thoại. 

"Giáo sư Camille, xin cô nhanh chân tới bệnh viện xem cho bệnh nhân 

đã hẹn trước đó đi." 

Mộc Vân nhíu mày, cô đã là bác sĩ có tiếng ở quốc tế từ lâu rồi, theo lý mà nói thì vừa trở về nước cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới có thể chữa trị cho bệnh nhân được. 

Nhưng mà, người gọi điện thoại tới là viện trưởng Lý ở bệnh viện đứng đầu trung tâm thành phố. 

Kiểu tốt tính như viện trưởng Lý này, vẫn là cần rao bán. 

Nhìn hai anh em đang ngủ say, Mộc Vân bất đắc dĩ thở dài một hơi nón rén rời giường, chỉ sợ sẽ quấy rầy giấc mơ đẹp của hai đứa nhóc. 

Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Mộc Vân để lại tờ giấy nói rõ mọi chuyện rồi thay quần áo, vội vã ra khỏi cửa. 

"Giáo sư Camille, cuối cùng cô cũng tới rồi." 

Vừa nhìn thấy Mộc Vân, viện trưởng đã vội vàng chạy tới nở một nụ cười, còn bắt tay làm quen với Mộc Vân. 

Mộc Vân khẩn trương chạy tới, nói chuyện vài câu bèn đi theo viện trưởng vào trong văn phòng. 

"Đây là tài liệu của bệnh nhân." 

Viện trưởng thoạt nhìn trông có vẻ hòa đồng dễ gần, bên trên lỗ mũi tẹt có mang một cặp kính: "Bệnh nhân không biết mắc bệnh nan giải gì, bước đầu chẩn đoán là có liên quan tới đường tiêu hóa, với chuyên gia mà nói thì loại giải phẫu này chẳng qua chỉ nhỏ như con thỏ thôi mà nhỉ!" 

Mộc Vân lật xem bệnh án, vừa nghe vừa gật gù. 

Mấy lời nịnh hót kia lọt vào tai trái của cô rồi lại ra bằng tai phải. "Ông quá khen rồi." 

Nhìn đống kết quả chẩn đoán chi chít này cũng chẳng có hiệu quả gì nhiều, phải gặp trực tiếp bệnh nhân thì mới có thể khám ra bệnh được. 

Mộc Vân xem xong bệnh án, theo thói quen xếp lại bệnh án thành một chồng, sau đó rút ra tờ sơ yếu lý lịch của bệnh nhân ở cuối. 

"Tô Tiêu Tiêu." 

Lúc nhìn thấy cái tên này, đồng tử của Mộc Vân nhanh chóng co thắt lại, đau đớn của năm năm trước cứ như vẫn còn hiện rõ ở trước mắt. 

Một giây sau, viện trưởng cười phụ họa: "Đúng rồi, đây chính là Tô Tiêu Tiêu, viên ngọc quý của tập đoàn Tô Thị." 

"Cô vừa mới về nước chắc có điều còn chưa biết, nếu như leo lên được cành cây cao là tập đoàn Diệp Thị thì sau này sự nghiệp của cô trong nước sẽ 

không ngừng phát triển, cuộc sống về sau khẳng định sẽ vừa nhàn hạ lại..." 

Âm thanh sắc nhọn ù tai truyền tới, Mộc Vân hiện tại không còn nghe được gì nữa hết. 

Năm năm, cô dùng năm năm để quên đi những sự đau đớn đó. 

Nếu không phải lúc đó cô may mắn còn sống, nếu không phải là hai đứa bé này tiếp cho cô dũng khí để sống, chỉ e là... 

"Tôi không nhận." 

Mộc Vân cười lạnh một tiếng, nhớ tới những hành vi của Tô Tiêu Tiêu đối với mình lại ngập tràn lửa giận! 

Cô quẳng đống bệnh án lên trên bàn, lơ đi tiếng gọi của viện trưởng ở phía sau, đẩy cửa phòng sải bước ra khỏi bệnh viện, ngồi trên xe bấm điện thoại gọi đi. 

Tút... Tút... 

"Alo?" 

Đầu dây bên kia là giọng điệu cực kỳ lười biếng vang lên, dường như còn chưa tỉnh ngủ, lười nhác đợi Mộc Vân trả lời. 

Mộc Vân xoay chìa khóa, đạp chân ga phóng xe đi về phía chung cư, tóm tắt câu chuyện. 

"Phương Bách! Chỗ của cậu bên kia có còn dư phòng không? Tôi đưa con của tôi gửi ở nhà cậu vài hôm, yên tâm đi, sẽ có phí thuê phòng!" 

Người ở đầu dây bên đây chớp mắt ngơ ra một chút, một giây sau đó lại vang lên tiếng cười thật khẽ. 

à!" 

"Tôi còn tưởng là ai nữa, hóa ra là cô chủ Mộc của chúng ta - Mộc Vân đó 

"Sao hả, mấy năm rồi không gặp còn không cho tôi nói chuyện với cậu 

vài câu đã mở miệng yêu cầu tôi rồi à, thật sự là làm người ta đau lòng đó nha!" 

Ở đầu dây bên kia, Phương Bách cố ý nâng cao âm lượng, cổ quái nói đến. 

Mộc Vân biết mình đuối lý bèn muốn mở miệng trấn an vài câu, lại nghe người kia vừa cười vừa nói: "Được rồi, tôi còn không biết tính tình của cậu nữa sao, khi nào tới thì mua đồ ăn sáng giúp tôi coi như là lấy công chuộc tội đi, tôi đi dọn phòng giúp cậu." 

Một câu nói này lại khiến Mộc Vân nghẹn đến không nói được thành 

 

lời. 

Cô đành phải cười khổ một tiếng, cảm kích cô bạn thân này của mình, thật đúng là kiểu điển hình của loại người miệng lưỡi đanh đá nhưng tim lại mềm như đậu hũ. 

Vù! 

Mộc Vân dừng xe ở khu chung cư, vội vã bước xuống đi về căn hộ của mình, lúc đẩy cửa ra đã phát hiện trong nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, hai cục cưng nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. 

Nhìn thấy mẹ về, Mộc Miên Miên lập tức nhào tới ôm lấy cổ của Mộc 

Vân: "Mẹ. 

Cô bé tựa như con mèo nhỏ đang làm nũng, cọ đến trái tim của Mộc Vân 

đều mềm nhũn nhưng vẫn không quên chuyện quan trọng. 

"Miên Miên, Thiên Hạo, hai đứa nhanh đi theo mẹ đã" 

Mộc Miên Miên chớp mắt, không hiểu: "Có chuyện gì vậy mẹ?" 

"Bây giờ không có thời gian để giải thích, đợi tý nữa mẹ sẽ sắp xếp cho hai đứa ở nhà của một chị gái, đợi đến khi mẹ giải quyết xong chuyện rồi sẽ quay lại thăm hai đứa." 

Mộc Vân cầm lấy tay của Mộc Miên Miên, tay khác cầm tay của Mộc Thiên Hạo dắt hai đứa nhóc ra ngoài. 

Bây giờ đã đụng phải Tô Tiêu Tiêu rồi, nếu như sau đó không may mắn đụng phải Diệp Sâm, anh thấy bản thân cô chưa chết nói không chừng sẽ nghi ngờ giấy chứng tử của cô năm đó. 

Dựa vào tính cách của Diệp Sâm thì khi được Tô Tiêu Tiêu ở bên cạnh ri vào tai, nói không chừng sẽ đoạt lấy con của cô vào Diệp Thị để bồi dưỡng. 

Hai đứa nhóc này là tính mạng của cô, cô nhất định không thể đưa cho người khác! 

Cho dù có là người tốt... Nói chung thì cũng không được. 

"Phương Bách!" 

Mộc Vân dùng sức gõ cửa, chẳng lâu sau đã thấy cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra. 

Người bên trong ngáp một tiếng, rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng khi thấy đứa nhóc trong ngực của Mộc Vân lại như thể đất khô lâu ngày gặp phải trời mưa lớn, lập tức phấn chấn tinh thần, đôi mắt đều híp lại. 

"Thật đúng là đứa bé đáng yêu!" 

Phương Bách cúi người ôm lấy Mộc Thiên Hạo, lại vừa hôn vừa gặm vào má của cậu bé, thỉnh thoảng còn phát ra vài âm thanh quái gở. 

Mộc Thiên Hạo âm thầm trợn tròn mắt, nghĩ thầm chị gái này đúng là một người dở hơi! 

Nhìn thấy dáng vẻ đó của người kia, Mộc Vân thở dài một hơi, nói rõ một vài chuyện cũng vội vàng rời đi. 

"Tức chết tôi mà!" 

Bên trong phòng bệnh, Tô Tiêu Tiêu vừa đánh vừa mắng, anh Diệp Sâm đi rồi thì thôi đi, không ngờ một tên bác sĩ nhỏ nhoi cũng dám chống đối với mình! 

Xí, không phải chỉ là nổi danh quốc tế thôi sao, có gì hay đâu mà hống hách! 

Tô Tiêu Tiêu càng nghĩ càng giận, cầm ly nước lên lại muốn đập bể lại nghe tiếng tay nắm cửa khẽ động, sau đó đã thấy Diệp Sâm mặc âu phục bước thẳng vào. 

"Anh, anh Diệp Sâm",Tô Tiêu Tiêu lập tức buông ly nước xuống, đổi thành dáng vẻ ngoan ngoãn. 

Nhìn thấy dưới đất bừa bộn, Diệp Sâm trầm mặc. 

"Anh Diệp Sâm, không phải như anh nghĩ đâu!" 

Vì để cứu vớt lại mặt mũi cho mình, Tô Tiêu Tiêu bày ra vẻ đáng thương nói: "Bọn họ nói cái gì mà ở bệnh viện này có một bác sĩ quốc tế mới tới, nhưng mà cô ta hống hách lại không chịu phẫu thuật cho em, cho nên lúc nãy em mới tức giận" 

"Anh Diệp Sâm, sao anh lại đến vậy?" 

Vậy lại càng đúng lúc. 

Ánh mắt của Diệp Sâm có chút cân nhắc. 

Anh nhận được tin của cấp dưới, nói là vị bác sĩ lúc trước đang làm ở 

eyJpdiI6IlVpTFQxSTFnNXFSQTNyZEpGeUgweHc9PSIsInZhbHVlIjoiQTd0bmlFdmx0ZUptVjNKTmNLN0xXK1VIajhGSEJRcEJ6dW5vUFUzUURWQ2xjd1dhZWhweUNQdVgzM0NXTkxWR0VXeGI4V205b1RPeWU1REVINzdSZ01UelF6TFBDUDhkOGl6YWFLZzlZek1uTTNkaTNQQ1FPaW54bHZvSUc5U2xKWnlKQXd5Tk1yVTNtTThRNG1iMTBkSkladHpkVWN1NnFWVkxBMWtlUEE3ZFM5c2xDY1wvR3dsMG0xQXBrMmVYalwvMW1sRjlLa0E0TWdcL29cL0FKd0VhVGJQZzl1VVN0bEJUcXU4NmlQYzJoMWM9IiwibWFjIjoiODAyZDg1MmIwNzEwMWY2YjljZWFjNTc0MzZkNWY4M2MxODUwNDA4YjViNTUzODQyOGMxNGMzOWZkZmNhYzdmNCJ9
eyJpdiI6Inp1MjRRenNBdmJDUVwvTXpPOGxST2lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVDZGQ2TFpPNU5IQ0dcLytINitwdmVlcWx0Q3dGTENQRkY3YjNzMGcwenJRZ3pkMXphZitMOFBZVUtcL1JPZ3JHcUtNeVNySGc2QlpaS3NEUGQ1VDZpVHc9PSIsIm1hYyI6ImRhMGE4YmFmY2EyM2FmNTQ2MjY4N2M0MWJhNzU0MTg1NGZiODNiMzEyOGY0MWM2NWU2NzAyZWQ2M2RlNWY5MWYifQ==

Diệp Sâm không hề quay đầu lại, trực tiếp đóng cửa phòng rời đi!

Ads
';
Advertisement