Thời gian trôi nhanh như bạch mã lướt qua cửa sổ, thoáng chốc đã năm
năm trôi qua.
"Camille, chào mừng về nước."
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
Mộc Vân khẽ nhắm mắt lại, cô vừa mới từ nước ngoài phẫu thuật trở về, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
"Tôi đã sắp xếp một trường mẫu giáo hàng đầu ở Trung Quốc cho hai đứa nhỏ nhà cô, nhưng lúc đọc hồ sơ, tôi phát hiện một đứa trẻ trông rất giống Mộc Thiên Hạo."
Giọng nói thoáng ngừng lại, sau đó cười nhẹ, giống như không có chuyện gì quan trọng
"Nếu cảm thấy hứng thú thì cô thử điều tra xem. Trước đây cô từng ở nước ngoài một thời gian, vất vả rồi."
Nói xong, đầu bên kia điện thoại không lên tiếng nữa.
Mỗi khi nói chuyện, anh luôn đi thẳng vào trọng điểm, thậm chí Mộc Vân còn không kịp nói lời cảm ơn.
Haizz, nhưng những năm này, bản thân cũng đã quen với nó rồi...
Mộc Vân giơ tay lên, định xoa xoa thái dương, nhưng giây tiếp theo, một cô bé đã nhào vào lòng cô.
"Mẹ ơi!"
Bé gái gọi bằng giọng ngọt ngào, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, lông mi vừa mảnh vừa dài, làn da mịn màng đàn hồi như mỡ dê.
Cô bé bĩu môi, rõ là không vui với việc Mộc Vân vừa nghe điện thoại mà không để ý tới cô bé.
"Mẹ, rõ ràng mẹ đã đồng ý với con, trở về Trung Quốc sẽ dẫn con và anh trai đi công viên giải trí! Với cả ăn thật nhiều đồ ăn ngon nữa, vừa rồi con đang nói, mẹ lại không nghe!"
"Mộc Miên Miên, nếu con còn không mau xuống, lát nữa mẹ sẽ để con đi công viên giải trí một mình đấy."
Mộc Vân chưa kịp mở miệng thì cậu bé đứng bên cạnh đã lên tiếng trước.
Cậu bé đang nghịch nghịch chiếc điện thoại di động trong tay, màn hình dày đặc một số mã màu xanh phức tạp.
Cậu bé nâng cằm lên, liếc nhìn Mộc Miên Miên, ánh mắt như hiện lên vẻ cảnh cáo.
"Anh Thiên Hạo thật biết bắt nạt người khác!"
Mộc Miên Miên giậm chân, không phục quay ngoắt người lại.
Nói đến đây, Mộc Miên Miên cũng cảm thấy việc mình làm là sai, khuôn mặt đỏ bừng, tủi thân ôm chặt hai tay, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
"Xùy."
Mộc Vân đang mệt mỏi, nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy dễ chịu mà cười một cái.
Trở lại nơi này lần nữa, thành phố quen thuộc hiện ra trước mắt, nhưng giờ cảnh còn người mất, trong lòng cô vẫn còn nhiều tiếc nuối với chuyện xảy ra năm đó...
Quên đi, không nghĩ tới những chuyện đó nữa.
Mộc Vân ôm lấy hai bảo bối, nghĩ tới hai đứa nhóc cô lại cảm thấy như đang ăn kẹo ngọt.
"Mẹ đã đồng ý với hai đứa rồi, sao có thể nuốt lời chứ?"
"Vừa rồi mẹ không nghe Miên Miên nói, là lỗi của mẹ, ngày mai chúng ta đi chơi nhé?"
Vừa nghe thấy từ "chơi", mắt Mộc Miên Miên lập tức sáng lên, cô bé gật đầu lia lịa.
"Được! Con nghe lời mẹ, con thích mẹ nhất!"
Cô híp mắt lại, mỉm cười để lộ vài chiếc răng.
Thấy vậy, Mộc Thiên Hạo rời mắt khỏi màn hình, lạnh lùng nói: "Em là
thích công viên giải trí chứ đâu có thích mẹ. Nếu em thực sự thích mẹ thì nên
từ trong lòng mẹ nhảy xuống đi, đừng để mẹ mệt.."
Bùm!
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên có một tiếng động truyền đến, cắt ngang lời của Mộc Thiên Hạo!
Vẻ mặt Mộc Thiên Hạo cứng đờ, cậu bé và Mộc Miên Miên nhìn nhau, sau đó nhìn đi chỗ khác, bắt đầu tìm xem nơi phát ra tiếng động là ở đâu!
"Mẹ, ở bên kia!" Mộc Miên Miên là người đầu tiên chỉ phương hướng, cô bé vốn đã cực kỳ nhạy cảm với âm thanh, lúc này vẻ mặt có hơi căng thẳng,
nói: "Có người bị ngã!"
Mộc Vân nhìn theo hướng cô bé chỉ, thấy cách đó trăm mét có một ông cụ đang nằm trên mặt đất, còn người thanh niên bên cạnh hình như đang lục lọi vali để tìm thứ gì đó.
Là một bác sĩ có lòng nhân ái, xuất phát từ sự chuyên nghiệp, Mộc Vân ôm hai đứa nhỏ sải bước đi về phía trước.
toét.
"Có chuyện gì vậy?"
Thấy Mộc Vân hỏi vậy, cậu thanh niên lau mồ hôi trên trán, cười toe
"Không sao đâu, ông cụ lại bị hạ đường huyết, vốn dĩ trong vali còn có kẹo, có điều giờ vướng chân vướng tay nhất thời không tìm thấy..."
Cậu thanh niên ngẩng lên, xấu hổ gãi đầu nói: "Cô có kẹo không, tôi sẽ trả tiền cho cô sau...
Mộc Vân không nghe vào tai dù chỉ một lời của cậu ta.
Cô lộ ra vẻ nghiêm túc, đôi mắt sắc bén, giống như cái máy quét mà nhìn ông cụ đang nằm trên đất kia từ đầu tới cuối.
khiếp!
Không đúng, nếu là hạ đường huyết, sao vẻ mặt lại có thể...
Mộc Vân ngồi xổm xuống, ngón tay đặt trước chóp mũi của ông cụ...
"Còn không thở, làm sao là hạ đường huyết được!"
Mộc Vân nói vậy suýt chút nữa khiến người thanh niên sợ chết
Cậu ta sững người tại chỗ, tưởng rằng đó là hạ đường huyết, không ngờ được nó lại là...
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi 120 đi!"
"À, vâng! Vâng! Tôi sẽ gọi ngay đây!"
Nghe thấy tiếng quát mắng chói tai, cậu thanh niên run rẩy lấy điện
thoại di động từ trong túi quần ra, bấm số, giọng nói còn run run như sắp khóc.
Mộc Vân lập tức quỳ trên mặt đất, hai tay áp xuống ngực ông cụ.
Cô dùng lực ấn xuống từng cái một, sau năm phút, Mộc Vân cúi xuống, sau đó lại đứng dậy và tiếp tục ấn, sau mười phút ấn liên tục, khuôn mặt của ông cụ vẫn tím tái, có vẻ cách làm của cô không hề có tác dụng.
Theo cô được biết, sân bay này vốn đã hẻo lánh, hiện tại đang là giờ cao điểm, xe cấp cứu cũng không biết phải bao lâu nữa mới tới được đây.
"Đây không phải hạ đường huyết, mà là tim bất chợt ngừng đập. Chỉ là bình thường triệu chứng cũng khá giống với hạ đường huyết, vừa vặn là ông ấy cũng mắc chứng hạ đường huyết!"
Mộc Vân nhanh chóng đưa ra phán đoán, chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô không thể không liều một phen.
"Cậu có dao nhỏ ở đây không, đưa cho tôi!"
Người thanh niên không ngừng khóc, đầu óc quay cuồng, vội vàng nói: "Ngày thường ông cụ rất thích uống trà, ông cụ có dao trà, để tôi lấy cho CÔ!"
Mộc Vân cau mày thật chặt, nói thêm: "Tôi còn cần cái bật lửa nữa, nhanh lên! Lấy xong thì đi tìm ống dẫn, ống hút cũng được, nhanh lên!" Nghe vậy, cậu thanh niên đáp lại một tiếng rồi lập tức đi ngay.
Chỗ cô rất ồn ào nên đã thu hút rất nhiều người qua đường đến xem, thỉnh thoảng bọn họ lại chỉ vào Mộc Vân xì xào bàn tán.
Những người này không đủ làm ảnh hưởng đến quá trình tiến hành phẫu thuật, Mộc Vân bình tĩnh lấy bật lửa, dùng lửa để khử trùng con dao trà.
Cô hơi lo lắng, nhưng vẫn giữ cho tinh thần bình tĩnh, cô bắt đầu hướng mũi dao trà đã khử trùng vào cổ ông cụ.
Mặc dù mổ cổ họng để tránh làm tổn thương động mạch không phải là kỹ năng chuyên môn của cô, nhưng trong trường hợp này, cô tuyệt đối không được lỡ tay.
"Cô đang làm gì thế!"
Người đứng xem không nhịn được nữa, lúc đầu nhìn tình trạng của ông cụ không được tốt lắm, giờ cổ họng lại sắp sửa bị người ta rạch ra, đây không phải là giết người sao?
"Nếu cô mổ cổ họng ông ấy, người ta không thở được, chẳng phải như vậy thì ông cụ sẽ chết sao! Cô đang phạm tội cố ý giết người đấy, có biết không hả?"
"Đúng rồi, nhìn cô này có vẻ tử tế mà sao lại ác độc như vậy?"
Tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng lớn, cuối cùng có người không nhịn được mà xông đến ngăn cản!
Lúc này, người thanh niên đã tìm được ống hút, chen qua đám người đi trở về, vừa nhìn thấy hành động của Mộc Vân, sắc mặt cậu ta lập tức tái nhợt!
di?"
"Nếu làm không tốt thì sẽ có người chết, hay chúng ta chờ xe cấp cứu tới
Người thanh niên lau mồ hôi trên trán, khẽ nêu ra ý kiến của mình, nhưng Mộc Vân hoàn toàn không nghe.
"Muộn rồi, tôi là bác sĩ, nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!"
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa cho tôi!"
Người thanh niên không chịu đưa, Mộc Vân lập tức giật lấy ống hút, cô phải mổ ngay bây giờ, nếu không ông cụ sẽ chết mất!
Những người xung quanh muốn ngăn cản cô một lần nữa, nhưng Mộc Vân chỉ trừng mắt nhìn lại.
Mộc Vân tiến hành mổ rất ổn định, cô cầm dao trà, không chút do dự
mổ cổ họng ông cụ ra, máu tươi phun ra, làm cho người đứng chung quanh kinh hãi.
Thậm chí có vài người đã bắt đầu quay video.
Bọn họ chỉ trỏ Mộc Vân, lắc đầu thở dài ngán ngẩm.
Mộc Vân không hề bị phân tâm, cô tập trung toàn lực để thực hiện ca phẫu thuật ngoài trời này.
Sau khi mổ ra, cô nhét ống hút vào giữa cổ họng và khí quản, do áp lực quá lớn nên gần như hô hấp của ông cụ bị chèn ép..
Nhưng dần dần, ngực ông ấy bắt đầu phập phồng.
"Phù..."
Mộc Vân lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức xung quanh vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ!
"Tôi đã nói cô gái này rất được, mọi người vẫn không tin tôi."
"Chết tiệt, có thể dùng ống hút để làm máy thở. Mặc dù tôi biết nguyên lý này, nhưng cho dù có đang ở trong phòng phẫu thuật,tôi cũng không dám nghĩ tới. Cô ấy liều quá rồi!"
Những người vừa nãy giễu cợt Mộc Vân bấy giờ đều im bặt, chỉ có những
người thức thời mới khâm phục thao tác sơ cứu hoàn hảo này.
"Chờ đã."
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Diệp Sâm bị âm thanh đó thu hút, bèn
dừng lại cách đó mấy chục mét.
Anh cau mày, cảm thấy người đứng giữa rất quen.
Giọng nói bên kia điện thoại rất lo lắng: "Sếp Diệp, không ổn rồi, cô Tô xảy ra chuyện rồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất