Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

"Ký xong cái này, sinh đứa bé ra xong thì chúng ta ly dị. 

Người đàn ông với gương mặt lạnh như sao, đôi mắt đen như mực quăng tờ đơn ly hôn lên bàn, giọng nói lạnh lùng không có một chút cảm giác ấm áp của tình người. 

Ba năm làm vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, rốt cuộc lại đổi lấy kết quả như này. 

Mộc Vân mấp máy đôi môi đỏ, khóe mắt đẫm nước khẽ hít một hơi thật sâu, trái tim có cảm giác như bị một đôi tay vô hình nào đó bóp chặt lấy, nghẹn ứ và đau đớn đến lạ! 

Bộp! 

Diệp Sâm nhìn dáng vẻ này lại cảm thấy chán ghét cùng cực, anh vẫy vẫy tấm thẻ ngân hàng ra trước mặt Mộc Vân, kìm nén sự tức giận mà lạnh giọng nói: 

"Mộc Vân, cô đừng quên bản thân dùng thuốc rồi bò lên giường của tôi mới có đứa bé trong bụng." 

"Thứ nịnh hót như cô mà muốn có chỗ đứng vững chắc ở tập đoàn Diệp Thị?" 

Nghĩ tới đây, Diệp Sâm lại càng thấy kinh tởm: "Tôi có thể để cô sinh đứa bé này ra đã nể mặt cô lắm rồi, loại người như cô mãi cũng không thể nào trở thành nữ chủ nhân của tập đoàn Diệp Thị được đâu!" 

"Cô dẹp ngay cái suy nghĩ đó lại đi." 

Diệp Sâm nói xong cũng không có tâm trạng ở lại đây nữa, chỉ cần nhìn thấy mặt của cô thì anh ta sẽ cảm thấy bực bội, bèn một mạch đẩy cửa rời đi, 

không thèm quay đầu lại. 

Cánh cửa bị đóng sầm lại, trong căn phòng quạnh quẽ như chỉ còn vang vọng mấy lời nói tàn độc kia. 

Đường đường là con gái độc nhất của tập đoàn Mộc Thị, vốn dĩ cuộc sống của Mộc Vân phải tươi sáng vô hạn, là một người vợ được chồng quan tâm chiều chuộng. 

Thế nhưng từ nhỏ cô đã sống xa cha mẹ, bị chú thím mưu toan đả kích tổn hại tinh thần, cũng coi như tốt số lắm mới không bị biến thành người thực vật, cũng chưa trở thành kẻ bại não, ấy nhưng 

Cô lại không hiểu tại sao mình không thể nói được, cứ thế nhận lấy hết những sự khinh miệt cùng sự hắt hủi, hầu như là để mặc cho người ta hà hiếp! 

Bàn tay trắng mịn của Mộc Vân chậm rãi xoa lấy gáy mình, nhắc tới chuyện đau lòng lại khiến lệ rơi thành hàng. 

Nhưng mà, có khóc nhiều hơn đi nữa thì cũng không có ai tiếc thương, vậy có lợi ích gì chứ? 

Chấn chỉnh cảm xúc xong xuôi, Mộc Vân lau nước mắt trên khóe mi, cầm lấy cây bút bên cạnh nghiêm túc ký vào tờ đơn ly hôn. 

Từ đây về sau, cô với nhà họ Diệp không còn mối liên quan nào nữa. "Yo, tôi còn tưởng là ai chứ?" 

Mộc Vân đang định rời khỏi nhà họ Diệp, lúc đi tới hành lang lại đụng phải người mình không muốn gặp nhất! 

Cô ta mến mộ Diệp Sâm, không chỉ có xuất thân cao quý mà còn được cưng chiều, dựa theo địa vị thì cao hơn bản thân cô nhiều. 

Mộc Vân bày ra chút hoang mang, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nếu như còn ở lại sẽ không tránh được việc bị người này làm khó dễ. 

Nhưng nào ngờ, Tô Tiêu Tiêu kéo tay cô lại, hành động không hề nương 

tay chuyện cô đang mang thai, mở miệng chua ngoa nói: 

"Sao mà đi vội dữ vậy Mộc Vân, để tôi nói đã chứ. Cô có thể sống chung với anh Diệp Sâm chẳng qua chỉ là có được cái thân phận của nhà họ Mộc thôi, nhưng ai ngờ đâu cô kém cỏi như vậy, lại biến thành một kẻ câm chứ!" 

"Biến thành người câm thì thôi đi, lại còn muốn ở bên cạnh anh Diệp Sâm, mặt cô dày đến nhường nào vậy hả." 

"Á!" 

Không biết lấy được sức lực từ đâu, Mộc Vân bỗng giãy giụa hất được tay của Tô Tiêu Tiêu. 

Cô bây giờ mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, bình an sinh hai đứa bé này ra thôi. 

Tô Tiêu Tiêu lửa giận bốc tận đầu, không hiểu con đàn bà khốn nạn ở trước mặt lại lấy dũng khí từ đâu mà phản kháng mình như vậy. 

"Mày qua đây!" 

Tô Tiêu Tiêu đè chặt lấy bả vai của Mộc Vân dùng sức ép vào tường, cô ta còn kéo tay của người kia ép cô xoa tay lên chỗ bụng đang nhô ra của mình. 

"Thứ thân phận thấp hèn như mày còn không đáng để xách giày cho anh Diệp Sâm, càng không xứng để sinh con cho anh ấy! Cho mày ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy rồi, lẽ nào mày còn chưa thấy đủ hay sao?" 

"Mày nhìn cho kỹ đi, trong bụng của tao mới là đứa con cục cưng mà anh Diệp Sâm mong chờ nhất, mày chẳng qua chỉ là dựa vào thuốc mới mang thai được, sao lại không biết điều đến vậy chứ!" 

Đúng vậy, nhìn biểu cảm của Diệp Sâm mà xem, ánh mắt của anh lúc nhìn Mộc Vân cứ như là đang nhìn đống rác bẩn thỉu vậy. 

Anh để cho cô sinh đứa bé ra cũng chỉ là nề mặt của Mộc Thị, mấy năm 

qua sống chung dù không được coi là ngọt ngào nhưng chí ít thì tôn trọng lẫn nhau, còn bản thân cô đối với Diệp Sâm đã là kiểu lâu ngày sinh tình từ lâu rồi. 

Không ngờ, anh đối xử với cô... lại là... 

Mộc Vân tuyệt vọng nhắm mắt lại, đã khóc không ra nước mắt nữa rồi, lời uất ức chôn trong lồng ngực nghẹn đến mức khiến người ta khó thở. Nhìn dáng vẻ đau đớn khắc khổ của Mộc Vân, Tô Tiêu Tiêu khẽ nhếch khóe môi cười nhạt một tiếng. 

Chung quy cũng chỉ là một con câm mà thôi, có hung dữ hơn một chút thì có ai mà biết được chứ? 

"Á!" 

Nhân lúc Mộc Vân đang ngây người, Tô Tiêu Tiêu lấy thuốc phá thai dạng lỏng đã chuẩn bị từ trước ra thô bạo đẩy vào trong miệng của người kia, dốc toàn sức để ép cô nuốt xuống! 

Tô Tiêu Tiêu. 

Mộc Vân trợn mắt, cơ thể vùng vẫy kịch liệt, nội tâm đang không ngừng gào thét tên của người đối diện. Nhưng cô không cầu cứu được, cô không nói được mà! 

Với sức lực của cô, làm sao có thể so được với Tô Tiêu Tiêu chứ? 

Giãy dụa cũng chỉ là phí hoài công sức của mình mà thôi. 

Thứ thuốc kia không có mùi vị, nhưng Mộc Vân lại cảm thấy đắng chát đến cùng cực. 

Chất lỏng không nói một lời được rót vào khoang miệng, do phản ứng sinh lý nên Mộc Vân cũng theo bản năng nuốt xuống. 

Tác dụng của thuốc phá thai này rất nhanh, Mộc Vân chỉ thấy bụng mình quặn đau một trận, ở giữa hai chân có chất lỏng ấm nóng chảy xuống. Còn Tô Tiêu Tiêu lại mạnh bạo kéo Mộc Vân đi tới chỗ miệng cầu thang, đạp 

người kia lăn xuống. 

Nơi này không có camera, người giúp việc ở gần đây đã sớm bị cô ta 

đuổi đi rồi, chính xác là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe, chứ huống hồ cô lại là một người câm, ngay cả cầu cứu cũng đều không thể mở miệng được. 

"Mày cứ yên ổn ở chỗ này đi, kiếp sau đầu thai vào nhà nào tốt chút!" 

Tô Tiêu Tiêu giễu cợt nói, không chút hoang mang xoay người dọn dẹp sạch sẽ dấu vết, sau đó rời đi, thậm chí còn không thèm nhìn lại tình huống 

 

của Mộc Vân lấy một lần. 

Dau! 

Đau thấu tim gan! 

Cho dù là trong lòng hay là cơ thể đều đau. 

Ý chí sinh tồn mãnh liệt làm Mộc Vân khó khăn bò về phía trước, sắc mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán vẫn không ngừng tuôn xuống. 

Máu mủ trong người cứ tranh nhau thoát khỏi cơ thể của Mộc Vân, cả người cô hỗn loạn, cứ như một giây sau nữa thì sẽ ngất luôn ra đó. 

Lẽ nào cô thật sự phải chết ở chỗ này sao, cả đời này của cô gập ghềnh 

bần tiện, nếu như có thể làm lại một lần nữa... cô nhất định. 

Tách... Tách... 

"Nếu như không phải có người giúp việc bỏ quên đồ nên quay lại lấy thì sẽ không phát hiện được chị Mộc Vân bị té dưới cầu thang nữa đó!"Vẻ mặt của Tô Tiêu Tiêu sốt sắng, ở phía sau Diệp Sâm nhanh chóng đi tới, tiếc hận 

nói: 

"Anh nói xem sao chị Mộc Vân lại ngu xuẩn như vậy chứ, bản thân làm chuyện sai trái thì dù bị anh Diệp Sâm trách vài câu cũng đâu có gì quá đáng!" 

"Cũng không đáng đến mức đau lòng rồi trượt chân ngã xuống cầu thang vậy chứ!" 

Tô Tiêu Tiêu nói chuyện sặc mùi thảo mai khiến Diệp Sâm thoáng cau mày. 

Trong lòng anh lại có cảm giác khó tả không nói được thành lời. 

Trong phòng phẫu thuật của khoa sản sáng đèn, cũng không biết khi nào thì mới có tin tức được. Diệp Sâm ngồi trên hàng ghế chờ bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc không biết đang suy nghĩ điều gì. 

Cạch! 

Bỗng, cửa được đẩy ra, bác sĩ vô cùng khẩn trương đi ra hỏi: "Ai là người nhà của sản phụ?" 

eyJpdiI6IkxxdSs3bERqWWoxbUR6MUY3Y1hBWmc9PSIsInZhbHVlIjoibHFGN0ttaThMREpmVHNFbWgwa1BFNkxmc0pBZzIzSlJUK2t1Z3RzTFFVK1NmT2pwYmYzUTdUblwvRmNCYURIT1hHRWNINVozSlIra1liY0krQldpcGhqWXg5VGZuTnV3MFArTzdcLzYrWHUxSEFBWVJrQmxzbTdlQXhmT0dUMmRLMVBya1NMNmJEVllIOHUzVndtdlJLWFlWTnBnb2c2YXd5a2MrdTVGUTkxbWJoV2NxMFlkK0JKekhpdlh4cE56MXNPb2xQbVMwK0M4WDFBeFBEbXhCTlN1XC9rbjJkdGFQdXVxRVN2ckw3Z1Fxbz0iLCJtYWMiOiJhZjRhMmUwYWM5OTgxYTUxMzYxOWI3NDE4MWM2MDExYmUyZGM0YzU4ZTJmZjA5NzlkNzgyNWNjNjA2NGEyNTViIn0=
eyJpdiI6InpJXC9HY1hIZ2ZUOHlFWGZVY1Qxd1FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkI0b1JuSFc0VUJ1Q0xxcXZKazFvdVpRU0dDR29oWktselExemFZNDBzYmtLR0JBYzVlcVhFT1pyY0pvVCs1XC9kWlBJazR6YjdURUZcL3NwMkhtYnpHYXJIbklBRXJcLzdEQ2tCbjltbEhkZzBrWXJHUWQ2MXpzekF4aHRQOHQ0aFJWZ3Y0Tld1NlhUbVp0c1FLQ2dSaDZrNVBVWGpjUkRPa0FRdmpqaWFEUkZFT0pPQXBFUFpVSmZkQ2VVOStOaEN4c0hpNEhlenJ4eFZQcHBjb1Q5clwvdExZWW1GNlpDeHgwMWQ2VUdOUXk4VkV6RVwvcG1UdldTdmRPc3R3UjJxbmJiMnZWMVJUSHZJQjF6SVk3WGlPTEZWTkR1Rzd1SFwvWEJBZVRHd1NZTW1YSkltQ052MUl3Q1BaNzhHSEJ0eXljUGU5cyt1MFFiTndcL05tSHpjQVFSdUMyRVNGVDV3UzF4YUdzbFdtYUZXODhFdFRwZldkVThuUDZWb2t2ckpVSDRHV1o0ZWNiZDVJcE5jeWVGelwvZkRGd29ZVHp3RWJ6U3BDUXNGSmYzT0ZEZk5FYWRzZ25RNDZEUUVRUk1hcW1KRjErbncwVXF3bDBQcmw3NlcwSWJYVGVyNmZvNUNtc0hOdGU0SzRHU1BNNzJBV2xKdG5TUk45SjNFd2czQkdqSmpiZUlsd0ZpOFJZeGdXRGJwcnZSN1wvenRuSXlscTU1WDloemdyY28zT0VmVDdBZHQ3ekFBVktuQ0h0NkI0YUphQWRCTEJKYVdSa1wvK0NqTnFITHMzMWRxcjRnPT0iLCJtYWMiOiJhN2JmZmUwNDEwOWUyZGE1ZDViMThlNDU3YmExNWU2YzA1ZmUwMmVlM2IyMjc2ZWY0OTQzZGRkZTA5NDFmZWNiIn0=

"Một xác, ba mạng"

Ads
';
Advertisement