Đổi công ty lắp đặt thiết bị sang công ty do Phương Bách giới thiệu, Mộc Vân lại theo dõi sát sao việc lắp đặt thiết bị trong mấy ngày, cuối cùng cũng tương đối hài lòng một chút, mà bệnh viện cũng không có truyền tới tin tức gì, Mộc Vân thấy đối phương không liên lạc với mình, cô cũng không chủ động liên lạc với đối phương.
Nhưng mà cô vẫn gọi điện để kiểm tra một chút xem giấy triệu tập lẽ ra phải gửi cho mình đã được gửi đến nơi nào rồi, kết quả hỏi qua một chút thì mới biết được giấy triệu tập được gửi qua đường bưu điện, hẳn là phải gửi đến đơn vị công tác của cô.
Mà cái giấy triệu tập đó lúc này đang ở trước mặt viện trưởng Lý, nhìn củ khoai tây phỏng tay trước mặt, ông ấy lại không thể không nhận.
Bây giờ ông ấy thực sự hối hận vạn phần, lẽ ra ngay từ đầu ông ấy không nên tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Diệp, Tô Tiêu Tiêu ở trong bệnh viện một ngày đã nháo nhào ồn ào vô cùng phiền phức, không ngờ bây giờ Diệp Sâm lại trả lại cho ông ấy một vấn đề khó nhằn như thế này nữa.
Nhưng nhìn giấy triệu tập trước mắt thì ông ấy cũng biết, Diệp Sâm thật sự không phải người ông ấy có thể đắc tội nổi, cho nên chỉ có thể nhắm mắt gọi điện thoại cho Mộc Vân, sau này gặp lại cổ bạn già sẽ đền bù thật tốt.
Mộc Vân đang do dự không biết phải liên lạc với bệnh viện như thế nào thì nhìn thấy viện trưởng Lý đã gọi điện đến rồi.
"Nha đầu, ở bên đó có phải con đã gặp phiền toái gì hay không? Có cần giúp đỡ thì nhớ nói cho bác biết nhé."
"Bác đã nhận được giấy triệu tập từ tòa án rồi phải không? Cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, công nhân bị té gãy tay trong quá trình lắp đặt,
con cũng đã đồng ý bồi thường, nhưng mà bọn họ mở miệng đòi nhiều tiền, phải năm trăm ngàn nhân dân tệ mới được."
"Này cũng quá quá đáng rồi, cho dù là đi theo hướng kiện tụng thì cũng không có khả năng tòa án sẽ xử mức bồi thường nhiều như vậy đâu."
"Đúng vậy, cho nên bây giờ con chỉ có thể chờ quyết định của tòa án, lẽ ra lúc này con đang ở trên máy bay rồi, kết quả đột nhiên con bị hạn chế xuất cảnh vì loại chuyện này."
"Như vậy à, con cũng đừng quá lo lắng, bây giờ con đang ở đâu? Nếu không thì lát nữa lúc tan làm, trên đường về bác mang giấy triệu tập đến cho con nhé."
"Bác Lý, không cần phiền bác vậy đâu ạ, ngày mai con dành thời gian đến bệnh viện lấy cũng được ạ."
"Được, con trực tiếp đến văn phòng của bác là được."
Sau khi cúp điện thoại, Mộc Vân nhắn tin cho Thẩm Tự Thanh, hẹn anh ấy khi nào rảnh thì gọi điện tới cho cô, cô muốn phải nói một chút về những việc ở đây cho Thẩm Tự Thanh nghe.
Cô trở lại lần này không chỉ vì công việc, mà còn vì một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là giúp Thẩm Tự Thanh lựa chọn địa điểm cho phòng thí nghiệm trong nước và thực hiện một số công tác chuẩn bị cho giai đoạn đầu.
Biến cố xuất hiện đột ngột này khiến cho cô cảm thấy kế hoạch trở lại Trung Quốc làm phòng thí nghiệm có thể phải hoãn lại một chút, nếu không có thể gây ảnh hưởng lớn hơn.
Kết quả là ngay khi tin nhắn vừa được gửi đi, Thẩm Tự Thanh đã gọi điện đến.
"Đại ca à anh cũng không cần đi ngủ sao? Bây giờ ở bên đó cũng anh hẳn là cũng đã hơn một giờ đêm rồi chứ nhỉ?"
"Dự án trong tay sắp kết thúc, cho nên mấy ngày nay anh có hơi bận rộn, bây giờ anh chuẩn bị đi nghỉ ngơi."
"Vậy anh đi ngủ trước đi, sau khi tỉnh dậy thì gọi lại cho em."
"Nếu như trong chúng ta thế nào cũng phải có một người thức cả đêm, vậy thì để anh đi, hơn nữa hiện tại anh cũng không buồn ngủ lắm, mau nói đi, sau khi nói xong có khi đúng lúc anh cũng muốn đi ngủ."
Mộc Vân cũng không nói nhiều, cô tóm tắt lại kể sơ sơ những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua cho sư huynh.
"Mọi chuyện chính là như vậy, em cảm thấy Diệp Sâm sẽ dễ dàng buông
tay, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể giao hai đứa nhỏ cho Phương Bách chăm sóc."
Bây giờ trong tay anh ta cũng không có chứng cứ xác thực, nếu muốn nhanh chóng xác nhận thân phận cùng huyết thống với hai đứa nhỏ, xét nghiệm ADN không thể nghi ngờ là biện pháp nhanh chóng mà thuận lợi nhất.
"Vậy chúng ta liền hợp tác với anh ta, cố ý để lại sơ hở cho anh ta, để anh ta cùng Miên Miên đi giám định, đến lúc đó nếu không đạt được kết quả như ý anh ta muốn, anh ta cũng chỉ có thể từ bỏ."
Mộc Vân suy nghĩ một chút, cái này có vẻ thật sự là biện pháp nhanh
nhất, tất cả mọi người đều biết Miên Miên và Thiên Hào là anh em sinh đôi, chỉ cần để Thiên Hào chú ý một chút, không thể lưu lại thứ có thể xét nghiệm được ở bất kỳ chỗ nào là được.
"Em sẽ tìm cơ hội xem một chút, hy vọng có thể khiến Diệp Sâm từ bỏ ý định."
"Ừ, dự án của anh ở đây cũng sắp kết thúc rồi, đến lúc đó anh sẽ lập tức trở về nước, nếu xảy ra chuyện gì không ổn, thì anh cũng có thể dẫn hai đứa nhỏ rời đi trước."
"Sư huynh, hay là trước tiên anh đừng trở về, anh ta có thể dùng thủ đoạn này khống chế được em, không để cho em xuất cảnh, thì không dám bảo đảm được việc anh ta sẽ không dùng thủ đoạn này để đối phó anh, chuyện của phòng thí nghiệm trong nước chúng ta nên thảo luận kỹ hơn một chút đi."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, xem như là cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi."
Sự việc đã đến nước này, Mộc Vân còn có thể làm được gì đây? Cho dù sư huynh không có khuyên giải, thì cô cũng sẽ không suy nghĩ nhiều làm chi nữa, dù sao Diệp Sâm cũng chỉ có bộ dạng như vậy, há có thể trông cậy vào việc anh ta lại đột nhiên phát hiện ra lương tâm của mình hay sao?
"Sư huynh, anh đừng quá lo lắng cho em, tâm của em đã được rèn luyện rồi, chút chuyện nhỏ như vậy em sẽ không luôn để ở trong lòng" "Vậy thì tốt, anh đi ngủ trước."
Sau khi cúp điện thoại, Mộc Vân thơ thẩn đi ra ban công bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để xem như vô tình liên tục gửi đến trước mặt Diệp Sâm một ít vật mẫu xét nghiệm, để cho anh ta đi kiểm tra đây.
Kết quả, sau khi nhìn một hồi trên ban công, thì phát hiện ra một hiện
tượng kỳ lạ, dưới lầu có một chiếc xe, người trong xe đang ngồi vững vàng, hoàn toàn không hề có ý định xuống xe.
Nếu nói chỉ có một người ngồi trong xe thì có lẽ là họ muốn yên tĩnh một chút, còn đây có ba bốn người ngồi bên trong đó là sao chứ? Mộc Vân vén rèm trắng ngoài ban công ra, chiếc xe dứt khoát nâng kính lên.
Mộc Vân đi quanh ban công hai vòng làm như không có chuyện gì xảy ra, còn thuận tiện tưới nước cho hoa rồi mới đi vào trong nhà.
Hành động nâng cửa kính xe vừa rồi cũng đã bị bại lộ, bọn họ đang làm gì, Mộc Vân cũng không ngạc nhiên một chút nào. Đây là chuyện Diệp Sâm có thể làm ra, đồng thời cũng chắc là cho dù hai đứa nhỏ đang ở nhà Phương Bách, nhưng cũng dưới chịu sự theo dõi chặt chẽ của anh ta giống như vậy.
Nghĩ đến đây cô vội thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô nhất định phải nhanh chóng dặn dò con trai một chút, sau này ăn ở bên ngoài đều nhất định phải thật chút ý, tuyệt đối không thể để lại vật mẫu nào cho Diệp
Sâm.
Khi Mộc Vân chạy xe, quả nhiên phát hiện chiếc xe vừa dừng lại cũng đã nổ máy chạy theo.
Dọc theo đường đi, Mộc Vân nhiều lần nhìn thấy xe phía sau luôn đi theo cô, nhưng mà cô cũng giả vờ như không nhìn thấy, vẫn như cũ đi thẳng đến trước cửa nhà Phương Bách.
Bây giờ Mộc Vân đã có thể trực tiếp ra vào nhà Phương Bách, sau khi cô vừa bước vào cửa, Phương Bách đã sửng sốt một chút, chẳng phải cô nói trong một thời gian ngắn cô sẽ không trở về thăm con hay sao?
"Dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, cậu đi cùng không?"
"Cậu bị cái gì kích thích vậy? Không sợ Diệp Sâm nữa à."
"Nghĩ đến việc dù sao đi nữa thì tôi cũng không thể tránh khỏi sự giám
sát của anh ta, vậy thì cần gì phải làm ra chuyện chia rẽ máu thịt của mình,
hôm nay tôi dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài một chút để đi mua một vài đồ cần dùng khi đi nhà trẻ, buổi tối tôi sẽ đón chúng về ở cùng với tôi. "
dẫn bọn họ về nhà, vậy là hai đứa tự nhiên vô cùng vui vẻ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất