Phương Bách đương nhiên không có cách nào cự tuyệt lời thỉnh cầu của Mộc Vân, hơn nữa đối với cô ấy mà nói thì đây cũng không phải là việc gì khó nhắn, đến lúc đó ném cho vị anh trai tội nghiệp nào đó là được.
Dù sao thì loại chuyện này cô ấy cũng đã làm nhiều rồi, trong lòng cô ấy không hề có một chút gánh nặng nào cả.
"Được, dù sao tôi cũng chính là một người rảnh rỗi, đợi ở đây cũng không được gì, cậu đi trước đi, có lẽ khoảng một tuần nữa tôi sẽ bàn giao một chút về công việc ở bên này, rồi sau đó lập tức qua gặp cậu."
"Quên đi, cũng đừng nên gấp gáp xuất hiện như vậy, chuyện công việc cậu có thể nói, nhưng đối với nhà bên kia thì vẫn phải nói chuyện cho thật rõ ràng, đừng để cho chú dì lo lắng.
Mộc Vân vẫn biết một số chuyện của nhà họ Phương, mặc dù đúng là họ hơi bảo bọc con gái quá mức, nhưng mà quả thật là người ta cũng không đảm đương được việc để con gái mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
"Cậu nói xem người này cũng thật là kỳ lạ, thứ không có thì lại càng
muốn.
Phương Bách chắc chắn là niềm ghen tị của rất nhiều phụ nữ, bố mẹ cô ấy rất yêu thương cưng chiều cô ấy, ba người anh trai cũng coi cô ấy như tâm can máu thịt mà cưng chiều.
Vị trí như vậy trong gia đình cùng với sự ủng hộ của gia tộc đứng lưng cô ấy, đã định trước đời này cô ấy sẽ có một cuộc sống vô cùng suông sẻ, cho dù là cô ấy kết hôn với ai, nếu như có gan bắt nạt cô ấy, thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc cái mạng nhỏ có thể mất bất kỳ lúc nào.
"Kiên nhẫn một chút, không thể có chuyện mọi thứ tốt đẹp đều xuất hiện cùng một lúc được. Có lẽ chờ sau khi ba vị anh trai kia của cậu đều kết hôn có gia đình riêng thì có khi họ sẽ lợi là cậu một chút."
Đời người vốn dĩ được tạo nên bởi đủ thứ không hoàn hảo, Phương Bách cũng chỉ là hơi xúc động một chút mà thôi, dù sao thì hết thảy mọi chuyện cũng là vì người thân quan tâm đến mình mà thôi.
Hai người nói chuyện một lúc rồi liền đi ngủ, sáng sớm hôm sau Mộc Vân dẫn hai đứa nhỏ và mang theo bên người một ít hành lý trực tiếp ra sân bay, Phương Bách cũng ra tiễn bọn họ, kết quả lúc đổi vé máy bay thì bị nhân viên công tác chặn lại.
"Xin lỗi, thưa cô, bởi vì ở nơi này cô còn có một vụ kiện chưa được giải quyết xong, cho nên hiện tại cô không thể xuất cảnh"
"Kiện tụng, bây giờ ngay cả kiện tụng dân sự bình thường cũng bị kiểm soát chặt chẽ như vậy sao?"
"Sợ là có người đứng đằng sau thao túng rồi, loại kiện tụng dân sự này, nếu như không phải nguyên đơn chủ động yêu cầu bảo vệ tài sản, thì không thể nào có chuyện hạn chế cậu xuất cảnh."
Bây giờ Phương Bách đã tin chắc rằng nhất định Diệp Sâm đã tra ra được thứ gì đó cho nên mới không chịu buông tha dễ dàng.
"Nhất định là anh ta không cho đi, thảo nào công ty lắp đặt thiết bị kia chậm chạp kéo dài không chịu giải quyết cho tôi, hóa ra là đã bị Diệp Sâm thu mua từ lâu rồi."
Nói thì nói như vậy, nhưng mà đối diện với tình hình trước mắt, Mộc Vân cũng không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn, chỉ có thể dẫn hai đứa bé quay trở về nhà Phương Bách một lần nữa.
Trên đường về nhà, Phương Bách vẫn còn đang an ủi Mộc Vân, dặn dò cô đừng nên quá lo lắng, chỉ cần hai đứa trẻ vẫn còn ở bên cạnh mình thì cho dù là Diệp Sâm cũng không dám tùy tiện tới cướp đi.
"Đừng lo lắng quá, chỉ cần anh ta không muốn bị tôi tống tiền, thì sẽ không dám tùy tiện xuất hiện khiêu khích tôi."
"Còn phải xem tình huống, nếu thật sự là có ngày đó, cậu giúp tôi mang hai đứa nhỏ trở về nhà họ Phương nhé."
Hai tiểu gia hỏa vốn tưởng rằng mọi chuyện đều đã kết thúc, không ngờ tới hiện tại bọn họ thậm chí ngay cả nhà cũng không về được, hơn nữa cơ vẻ người khiến cho mẹ bọn họ cảm thấy có nhiều mối nguy hiểm này dường như còn có mục đích khác với hai người bọn họ.
Hai đứa trẻ nhìn nhau, đều thấy rõ trong mắt đối phương lộ ra sự hứng thú muốn tìm tòi nghiên cứu sâu sắc, ngược lại bọn họ phải xem thử một chút cái người mà khiến cho mẹ cảm thấy căng thẳng như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Hai bảo bối của mẹ, mẹ rất xin lỗi các con, lần này mẹ có thể không có cách dẫn các con về nhà sớm, mẹ sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện trong tay, nếu như thời gian kéo dài quá lâu, mẹ sẽ cân nhắc đến việc để cha nuôi của các con quay lại đón các con nhé."
"Bây giờ bọn con ở gần mẹ thì không an toàn phải không ạ?"
Mộc Thiên Hạo trực tiếp hỏi thẳng, cậu bé nhạy bén phát hiện chuyện
lần này hình như có liên quan đến bố ruột của cậu, chỉ bằng dựa trên việc
mấy năm nay mẹ vẫn luôn một thân một mình dẫn theo hai người bọn chúng thì cũng có thể nhìn ra quan hệ của bố mẹ hẳn là tồn tại một vấn đề vô cùng lớn.
Mộc Vân không muốn dọa đến hai đứa nhỏ, chỉ nói là có một số việc ở công ty, không hề có chút liên quan nào đến hai đứa.
Sau khi về đến nhà Phương Bách, hai bạn nhỏ tự mang vali của mình đi về phòng sắp xếp lại đồ đạc một lần nữa, Mộc Vân đã dặn hai đứa bé là có thể sẽ phải ở lại đây một thời gian ngắn nữa.
Phương Bách vẫn đang tiếp tục thuyết phục Mộc Vân, hi vọng là cô cũng sẽ dọn đến ở cùng mình, không cần phải có cảnh mẹ con chia tách, cô ấy không tin Diệp Sâm thật sự dám tới cửa cứng rắn cướp người với cô ấy.
"Cũng không thể quá ép người quá đáng, anh ta muốn điều tra thì có thể đi điều tra, dù sao lúc đó việc tôi giả chết đã làm vô cùng hoàn mỹ không thể chê vào đâu được, bây giờ thông tin của thân phận này cũng không có bất kỳ sơ hở nào cả, chỉ cần tôi không thừa nhận thì anh ta có tóm được tôi cũng không có biện pháp nào."
"Được rồi, trong lòng cậu tự cậu hiểu rõ là được rồi, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết, giải quyết loại tranh chấp kiện tụng như thế này cũng rất hao tổn thời gian mất thì giờ, cậu nhất định phải chuẩn bị tinh thần."
liệt.
Cả người Mộc Vân tựa vào ghế sô pha một chút với tư thế như bị bại
"Sao cũng được, tôi sẽ đợi tòa án quyết định xử thế nào, dù sao xem như tôi có đưa ra số tiền bồi thường nhiều hơn đi chăng nữa thì gia đình kia cũng sẽ không đồng ý, Diệp Sâm nhất định sẽ có nhiều tiền hơn tôi."
Nói thì nói vậy, nhưng thật ra thì vào lúc này trong lòng Mộc Vân đã bắt đầu chửi mắng Diệp Sâm rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh ta sẽ
tiêu hết số tiền trong tay, cái tên phá của này.
Trực hệ của nhà họ Diệp cũng có rất nhiều con cháu, vậy thì làm sao có việc sẽ để Diệp Sâm thừa kế gia sản được chứ?
Tính tới tính lui thì thời gian Mộc Vân và Diệp Sâm sống cùng với nhau cũng không nhiều, đối với chuyện công việc của anh thì cũng không biết nhiều.
Đơn giản là cảm thấy Diệp Sâm lại có thể bị một nhân vật như Tô Tiêu Tiêu lừa gạt như vậy, nhất định cũng không phải là một người thông minh gì, nhưng mà nghĩ đến thái độ của anh ta đối với Diệp Sở Hiên vào hôm đó, nhìn
có vẻ như anh ta cũng không quá coi trọng đứa con trai này, theo lý mà nói
thì con của anh ta đã không còn sống trên đời nữa thì anh ta sẽ phải nên hết sức coi trọng đứa con trai duy nhất này của mình mới đúng chứ.
Hay là Tô Tiêu Tiêu cũng bị Hậu Lãng chụp ảnh trên bãi biển, nghĩ kỹ lại một chút thì cũng không phải là không có khả năng này.
"Này, lại nghĩ cái gì nữa vậy? Lời tôi hỏi cậu cậu có gì không hả?"
"A, xin lỗi, tôi có hơi chút mất tập trung, cậu nói cái gì?"
"Tôi nói bây giờ ngày trở về của cậu cũng không chắc chắn, cậu có thể không đi làm cũng không sao, nhưng mà hai đứa nhỏ không đi nhà trẻ có
thật sự ổn không? Đừng nói học cái gì, ở nhà thì ngày cả bạn cũng không Có."
"Lúc trở về, tôi đã liên lạc với nhà trẻ của bọn nhỏ rồi, bởi vì bây giờ
đang là kỳ nghỉ hè mà, còn phải đợi mấy ngày nữa mới có thể đi học lại."
Mộc Vân vốn dĩ không định cho hai đứa bé đến nhà trẻ đó học nữa, cô
thật sự sợ có chuyện không hay xảy ra, cô định giải quyết chuyện bồi thường
càng sớm càng tốt để cô có thể nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà với tình hình trước mắt, có vẻ như muốn thoát ra càng sớm
càng tốt là chuyện không dễ dàng, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà
để cho hai đứa nhỏ cứ đợi ở nhà như vậy.
"Nhà trẻ cũng sắp khai trường rồi, chờ sau khi tựu trường sẽ đưa hai đứa
nghĩ đến chính là cậu bé có dáng dấp trông rất giống Mộc Thiên Hạo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất