Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)

Chỉ bài thơ mở đầu này liền có một cỗ cảm giác khí thế lịch sử hưng suy bi tráng đập vào mặt.   

 

 

Tiếp theo, lại một câu.   

 

- Lại nói thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân…   

 

Thần sắc Nam Cung Hỏa Nguyệt, lập tức trở nên nghiêm túc.   

 

Nàng không kịp chờ đợi tiếp tục xem xuống dưới.   

 

Mọi người thấy như thế, đều nín thở ngưng thần, không dám quấy nhiễu.   

 

Trong đại sảnh, tĩnh không một tiếng động.   

 

Rất nhanh, Nam Cung Hỏa Nguyệt xem hết hiệp một, trong lòng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, tràn ngập tò mò và chờ mong phần sau của chuyện xưa.   

 

Nhưng lúc này, cũng không phải lúc nàng yên tĩnh đọc sách.   

 

Nàng ngẩng đầu lên, vừa chậm rãi cuốn bức tranh lên, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối dưới đài.   

 

Đợi bức tranh cuộn lại, mới mở miệng nói:   

 

- Lễ vật này của Tần gia tiểu thư, bản công chúa rất thích. Nhưng...   

 

Người Tần gia nghe xong phía trước một câu, trong lòng đều vui mừng.   

 

Nhưng nghe xong hai chữ “nhưng” phía sau, trong lòng giật mình, lập tức lo sợ bất an.   

 

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thiếu nữ yếu đuối kia, lại một lần nữa hỏi:   

 

- Thi từ trên bức tranh này, thật là ngươi làm sao?   

 

Lần này, Tần Vi Mặc cúi đầu nói khẽ:   

 

- Trưởng công chúa cảm thấy phải, thì phải; Trưởng công chúa cảm thấy không phải, vậy thì không phải.   

 

Câu trả lời này khiến Tống Như Nguyệt bên cạnh đỡ nàng phải biến sắc.   

 

Tần Văn Chính cũng giật mình trong lòng, đang muốn quát tháo, Nam Cung Hỏa Nguyệt lại đột nhiên cười nói:   

 

- Tốt, vậy bản công chúa cho là phải.   

 

Lập tức lại nói:   

 

- Đã là ngươi làm, vậy tài hoa tiểu thư Tần gia, tự nhiên là cực tốt. Nguyệt Vũ phía sau ta là tài nữ Bách Hoa Quốc, tạo nghệ thi từ của nàng cũng cực tốt. Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, nàng nghe qua không quên, có thể nháy mắt nghe ra khác biệt nhỏ bé trong thi từ hai người các ngươi làm. Hiện tại, ngươi đại biểu Đại Viêm đế quốc ta, đấu với nàng một trận, ngươi có dám không?   

 

Vừa nghe lời này, dưới sảnh mọi người đều là vẻ mặt khác nhau, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ một thân váy áo trắng thuần kia.   

 

Quả nhiên, Trưởng công chúa vẫn hoài nghi vị Tần gia tiểu thư này.   

 

Sắc mặt Tống Như Nguyệt lần nữa trở nên khó coi.   

 

Tần Văn Chính cúi đầu, sắc mặt biến đổi.   

 

Giang Cấm Nam thành chủ Mạc Thành ở bên cạnh cười nói:   

 

- Khó được Trưởng công chúa nhã hứng như vậy, thiên kim Tần gia, ngươi cũng không thể ném mặt mũi Mạc Thành và Đại Viêm đế quốc chúng ta. Nếu thắng, bổn thành chủ tự có khen thưởng.   

 

Nếu thua, hắn cũng không có nói.   

 

Nhưng mọi người trong lòng đều rõ ràng, nếu như nàng chút nữa biểu hiện không tốt, không có thể hiện ra tài hoa tài nữ chân chính, như vậy, vừa rồi mấy bài thơ kia, rốt cuộc có phải nàng làm hay không, cũng không thể không khiến người hoài nghi.   

 

Tần Vi Mặc dừng một chút, cúi đầu nói:   

 

- Dân nữ nguyện ý tiếp chiến.   

 

- Tốt!   

 

Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫy tay về phía sau, nói:   

 

- Nguyệt Vũ, ngươi cùng Tần gia tiểu thư đấu, mỗi người ra một đề cho đối phương. Ai làm tốt, người đó thắng.   

 

- Vâng, điện hạ.   

 

Nguyệt Vũ đi ra, đứng ở bên cạnh nàng, nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối dưới sảnh nói:   

eyJpdiI6Ik9QVUdWZzJubUkzZyswY3Z5a0lOaXc9PSIsInZhbHVlIjoiSGtFSXA3M053b2lmY0Jqc1IxcEFzRm1hYk9HbDlIQXBRTmtVKzNod09PbkQ2TkFsaUlEdkFYNzVKOHIrOVQrdyIsIm1hYyI6ImFmMzYwMTk5NGVhYWVhOGUyMGE3Zjk2YjYyMzk0YTUwZThkMDIyNGNjNTY5MzQyMGFiNmVlNzY3ZmQxN2QyOTAifQ==
eyJpdiI6IisycTYrZ3BMRmlxMk1PN3c3SDVvZHc9PSIsInZhbHVlIjoiNE9zeUx1R054SFwvd1ZMS3hNZ0kzSDNGRkVTRFFGRGYzd2RcL2JUajVMMjcwS3hRYkxySGZVcEJ5XC9TOEREdmJuNFRkN3gwMTRRUndISU1LaXNRaDdjUkl4Sit4bzlIMm5VdjZRMlF0WDhWOExQakZieFJHRjc5XC8yUWNoVTlKZ1FtVGNsK2FzcG52cWFWZDQyM3cwbk1VOXluM0ROSjJJa1pBOEFhNHlCQWNLcnVkK3g0eWZMbUE3Q1hqSnJUNytsUmtPSUVyODV2TkQrckk5R1wvUGZKRWVSYXhJelRaZmJxM1ZMaEI1VUI4U1F3PSIsIm1hYyI6Ijc2NDY5ZDI2MmFmMWFkMmMxYzU1ZDgwMTA3ODM3ZmYzODlhN2IwNzE3NTNkNGUxZjk0NDFmMDA5M2RjZDcxMmUifQ==

Ads
';
Advertisement